Kể về một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng là tài liệu hữu ích nhất giúp bạn đọc tiết kiệm thời gian và công sức làm bài. Dưới đây là các chi tiết để bạn tham khảo.
1. Dàn bài Kể về một việc tốt em đã làm để bố mẹ vui lòng:
1.1. Khai mạc:
Làm việc thiện nhất định sẽ mang lại niềm vui cho gia đình, thầy cô và mọi người xung quanh. Một ví dụ mà tôi đã làm một việc tốt và khiến cha mẹ tôi vui lòng là khi tôi giúp một bà lão qua đường.
1.2. Thân bài:
1. Hoàn cảnh:
- Một hôm, tôi đến muộn nên phải vội vã đến trường.
- Trên đường đến trường, tôi nhìn thấy một bà lão đang cố băng qua đường.
- Tuy nhiên, bà lão tỏ ra rụt rè và sợ hãi vì có quá nhiều xe trên đường nên bà không dám băng qua.
- Tôi thật tình nghĩ: Một là giúp bà cụ qua đường, hai là đến muộn.
- Tôi phải quyết định giữa hai người. Tôi quyết định giúp bà lão qua đường mặc dù tôi có thể bị trễ học.
2. Hành động giúp đỡ:
- Tôi đến gần cô ấy và hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ không.
- Bà cụ trả lời rằng bà muốn đi sang bên kia đường nhưng vì sợ ô tô nên bà không dám.
- Tôi đề nghị giúp cô ấy băng qua đường và cô ấy vui vẻ nhận lời.
- Tôi nắm lấy tay cô ấy. Bàn tay ấm áp của bà giống như của bà tôi. Tay còn lại của tôi giơ lên để ra hiệu cho những người lái xe nhường đường cho chúng tôi. Sau khi đưa cô ấy qua đường, tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào. Bà lão hỏi tên tôi và trường tôi học.
- Tôi nói tôi phải đến trường ngay kẻo muộn. Tôi đến trường đúng lúc chuông reo.
- Về đến nhà, tôi hào hứng kể cho bố mẹ nghe chuyện sáng nay. Bố mẹ khen tôi là đứa con ngoan và tự hào vì tôi biết giúp đỡ người già.
1.3. Kết thúc:
- Đó là khoảng thời gian tôi đã làm tốt công việc mà tôi cảm thấy rất vui và tự hào.
- Em tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng làm thật nhiều điều tốt để không phụ lòng cha mẹ, thầy cô.
xem thêm: Tuyển tập những bài văn tả cây ăn quả hay nhất (Những bài văn mẫu lớp 4, 5)
2. Em hãy kể một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng:
Bố mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi rằng để trở thành một người tốt không chỉ cần học giỏi mà còn phải làm nhiều việc tốt. Từ lời dạy này, tôi đã làm được một số việc tích cực khiến cha tôi rất vui.
Công việc tốt nhất tôi vừa làm là nhặt rác và bỏ vào nơi quy định. Gần cổng trường tôi có nhiều quán bánh ngọt, đồ ăn sáng cho học sinh. Tuy nhiên, ngay sau đó, nhiều học sinh đã ném vỏ bánh, kẹo xuống đường khiến khu vực cổng trường trở nên ô nhiễm. Một lần, khi thấy một học sinh vứt rác ra đường, tôi đã nhắc nhở em rằng việc vứt rác bừa bãi sẽ làm ô nhiễm môi trường và gây tổn hại đến uy tín của trường. Người bạn cảm thấy xấu hổ và buộc phải nhặt rác bỏ vào thùng. Sau đó, em rủ bạn đó đi nhặt rác quanh cổng trường bỏ vào thùng rác. Bảo vệ trường nhìn thấy và khen ngợi chúng tôi, và cũng nhắc nhở các học sinh khác hành động như chúng tôi. Khi mẹ tôi đến đón tôi, tôi đã chia sẻ với mẹ những gì tôi đã làm được, và mẹ rất vui và tự hào về thành tích của tôi.
Em nhận ra rằng làm việc thiện không chỉ góp phần bảo vệ môi trường, cảnh quan mà còn mang lại niềm vui cho bố mẹ và bản thân.
xem thêm: Viết đoạn văn ngắn tả mẹ có sử dụng phép so sánh, nhân hóa
3. Em hãy kể về một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng:
“Mỗi ngày cố làm một việc thiện, một việc thiện” là phương châm sống của gia đình tôi. Mẹ tôi luôn khuyến khích tôi cống hiến cho đời và cho xã hội. Tôi luôn cố gắng làm theo lời mẹ và mang lại niềm vui cho cả nhà.
Chủ nhật tuần trước, tôi đã có cơ hội thực hiện một hành động hữu ích. Tôi đã đi đến công viên với Nga – người bạn thân của tôi. Sau khi tận hưởng không khí trong lành buổi sáng, chúng tôi đi dạo quanh sông Hương để ngắm cảnh. Dọc đường, chúng tôi nhận thấy rất nhiều rác nằm la liệt gần sông, nào là vỏ chai nước suối, vỏ chai bia, nước tăng lực, túi ni lông và giấy vụn khắp nơi. Bờ sông ngày xưa sạch đẹp nay bẩn thỉu. Nhìn cảnh đó, tôi thấy trách những con người thiếu ý thức đã gây ra tình trạng này và xót xa cho bờ sông xinh đẹp bị ô nhiễm. Khi đó, chúng tôi cùng với Nga quyết định làm hết sức mình để thu gom và làm sạch cầu cảng. Không lâu sau đó, nhiều tình nguyện viên khác cũng đến và giúp đỡ chúng tôi. Khoảng hai giờ sau, bờ sông đã được dọn sạch hoàn toàn, chúng tôi đã thu gom và phân loại rác để tái chế. Em nhờ các anh chị trong nhóm mang chai nhựa mang về nhà tái chế. Sau khi hoàn thành công việc, chúng tôi được đội tình nguyện ghi nhận và một lá cờ “Tiến lên” để động viên tinh thần. Cả tôi và Nga đều rất hào hứng và hạnh phúc vì điều đó.
Về đến nhà, trong bữa cơm, tôi kể lại câu chuyện dạo chơi bờ sông sáng hôm ấy với bố mẹ, ai cũng vui vẻ hớn hở. Cha tôi mang thức ăn cho tôi trong khi mỉm cười hài lòng. Tôi thầm hứa sẽ làm nhiều điều tốt đẹp hơn nữa cho mọi người.
xem thêm: Viết một đoạn văn về một công việc bạn đã làm với một người thân
4. Hãy kể về một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng và ấn tượng nhất với em:
Thực ra làm người tốt không khó, vì cái tốt luôn tồn tại quanh ta. Chỉ cần chúng ta có ý chí và nỗ lực, chúng ta có thể làm việc thiện và trở thành người tốt. Hôm nay, tôi đã làm một việc tốt và trở thành một người tốt trong mắt bố mẹ.
Buổi sáng, trên đường đến trường, em thường đến sớm 15 phút để đề phòng những tình huống bất trắc và không bị trễ giờ học. Hôm nay, tôi gặp một đứa trẻ đi một mình trên cầu, vừa đi vừa khóc, có lẽ đã lạc mất cha mẹ. Dù có nhiều xe qua lại nhưng ai cũng vội vã đi làm, đi học, không ai quan tâm hay để ý đến đứa trẻ. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đến gần và hỏi chuyện. Qua trò chuyện, tôi biết cháu bé đang nhớ mẹ, không biết mẹ là ai, không thể đưa cháu bé đi tìm. Thế là tôi nghĩ ra cách đưa con đến đồn cảnh sát giao thông, nhờ các chú trông con và tìm mẹ. Công an hỏi tên, địa chỉ của cha mẹ và đưa cháu về nhà, sau đó cháu tiếp tục đến trường. Khi tôi nói với bố mẹ, họ khen tôi thông minh và tốt bụng.
Tôi sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa, giúp đỡ mọi người xung quanh trong mọi hoàn cảnh, theo khả năng của mình.
xem thêm: Hãy kể cho thầy cô nghe về những điều tốt đẹp mà bạn đã làm với những người thân yêu của mình
5. Em hãy kể về một việc tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng:
Tôi vội vã từ trường về nhà với niềm vui không thể kiểm soát. Tôi muốn báo ngay với các bạn một tin quan trọng, đó là tôi đã đạt giải Nhất kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện môn Văn.
Với sự háo hức, tôi gọi cô ấy từ cổng, nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ là sự im lặng lạ lùng. Trong lòng cảm thấy bực bội và sợ hãi, tôi vội mở cửa bước vào nhà. Tuy nhiên, phòng khách trống rỗng, nhà bếp và thậm chí cả phòng của cô cũng không thấy đâu. Tôi gọi với giọng run run:
“Bà ơi, bà ở đâu?”
Tôi mở cửa phòng tắm trên lầu, căn phòng duy nhất còn trống. Ôi chúa ơi! Bà tôi nằm sõng soài trên nền đá cẩm thạch, tay vẫn nắm lấy áo tôi. Bên cạnh là một chậu quần áo cô vừa lấy từ máy giặt ra. Cô nằm yếu ớt, mắt nhắm nghiền, thở khó khăn và da nhợt nhạt. Tôi vội đỡ cô ấy dậy, nhưng cô ấy không phản ứng. Tôi vừa khóc vừa chạy ra cửa gọi bà Nội hàng xóm đến giúp. May mắn thay, anh ấy có một ngôi nhà. Hai chú cháu cùng nhau bế cô lên ghế sô pha trong phòng khách. Bác Nội xoa ngực, vỗ đầu, tay chân cho em rồi gợi ý em gọi điện về cho bố mẹ. Tôi hốt hoảng bấm số, vì sợ hãi và lo lắng, tôi bấm nhầm khắp nơi. Cuối cùng khi tôi có số điện thoại cơ quan của bố tôi, nhân viên bảo vệ thông báo với ông ấy rằng ông ấy không có ở cơ quan. Tôi tiếp tục bấm số điện thoại cơ quan của mẹ. Cũng may, mẹ tôi vừa họp xong, nghe tin về cô, bà liền cúp máy. 15 phút sau mẹ có mặt ở nhà.
Bà tôi đã tỉnh hơn nhưng vẫn không ngồi dậy được. Cô chỉ thở đều hơn nhưng mắt vẫn không mở được và bàn tay run run chỉ vào ngực trái. Tôi hiểu rằng bạn có thể có vấn đề về tim.
Sau khi mẹ về, chúng tôi gọi xe cấp cứu và chú Nội giúp đưa mẹ đến bệnh viện. Bác Nội vội bảo tôi trông nhà, dọn dẹp, còn tôi tiếp tục làm việc và suy nghĩ trong tâm trạng rối bời. Tôi nghĩ về cô ấy rất nhiều. Cô ấy sống với gia đình tôi từ khi tôi đi học, tính đến nay đã được 8 năm. Cô ấy là người gần gũi và thân yêu nhất với tôi, ngoài bố mẹ tôi. Cô ấy luôn chăm sóc tôi chu đáo, dù cô ấy không thể nói hay làm bất cứ điều gì để chiều chuộng tôi. Từ những việc nhỏ mà cô ấy làm, tôi có thể cảm nhận được tình yêu đặc biệt mà cô ấy dành cho tôi. Mỗi khi em đi học về, mẹ luôn đón em, giúp em cất cặp rồi pha nước mát cho em. Mỗi buổi tối khi tôi học bài, cô ấy đều đến phòng mang theo những món ăn nhẹ như táo, lê, cam, bánh ngọt… Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và động viên. Cô ấy lo cho tôi như vậy, nên không có sự hiện diện của cô ấy, tôi không biết phải làm sao cho đỡ nhớ cô ấy?
Nói là giúp mẹ nhưng từ khi mẹ đi, tôi không biết phải làm sao vì đã quen có mẹ bên cạnh. Cảm giác cô đơn lấn át tôi, tôi cố tìm cách quên đi, dọn dẹp nhà cửa và tự mình khám phá những thứ nhỏ nhặt trong nhà. Trong quá trình đó, tôi tình cờ xem được cuốn album của gia đình. Nhìn những bức ảnh toàn cảnh gia đình, tôi nhớ lại những kỷ niệm với bà: đây là ảnh bà đưa tôi đi công viên, khi tôi học lớp hai, tôi đưa bà đi đạp vịt, và đây là ảnh bà ngồi cạnh tôi, với một nụ cười rạng rỡ, vào ngày sinh nhật thứ 10 của tôi…
Tôi tự hỏi làm thế nào để giúp cô ấy hồi phục nhanh chóng? Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. A, bố về rồi, con yên tâm không còn cô đơn nữa. Tôi lập tức báo cáo tình hình sức khỏe của cô ấy với cha tôi, thầm bày tỏ sự lo lắng của mình. Bố nói bố biết vì mẹ gọi. Tôi cầu xin cha tôi cho phép tôi đến thăm cô ấy tại bệnh viện.