Bùi Giáng (1926-1998) quê ở Thanh Châu, Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam, là con thứ hai của ông bà Bùi Thuyên và Huỳnh Thị Kiều. Ông được giới văn học kính trọng, bất kể thời gian và không gian. Những tác phẩm đầu tay của ông được in vào sách giáo khoa năm 1957 như Vài lời bình về bà huyện Thanh Quan, Lục Vân Tiên, Chinh phụ ngâm,… nhưng tiếng tăm của ông nổi bật từ tập thơ Lá hoa cồn. 1963). Ông đã dịch nhiều sách tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Trung Quốc như Hamlet của Shakespeare, Hoàng tử bé của Saint Exupéry, Những hiểu lầm của Albert Camus, Cửa hẹp, Bản hòa ca của André Gide, Thần điêu đại hiệp của André Gide… Ông đã biên soạn các tiểu luận triết học và văn học như Tư tưởng hiện đại, Thơ tư tưởng, Hội tháng ba, Ngã ba đường, Con đường kháng chiến, Đi vào thơ… Đặc biệt, gây tranh luận sôi nổi nhất là các tập thơ của ông, từ Mưa nguồn, Lá hoa… đến Trăng của Châu thổ, Sương đồng bằng, Bài ca hải đảo, Rêu phong… xin trân trọng giới thiệu bài thơ hay của ông.
- Bài thơ: Lá đổ rượu hoa
- Bài thơ: Chiều Đông
- Bài thơ: Chào Nguyên Xuân
- Bài thơ: Ống Điên
- Bài thơ: Phùng Hiển
- Bài thơ: Bên quán cà phê
- Bài thơ: Em đến Bình Dương
- Bài thơ: Đôi mắt buồn
- Bài thơ: Ai đi tu
- Bài thơ: Mai em về
Bài thơ: Lá đổ rượu hoa
Lá đổ rượu hoa
Thơ Bùi Giáng
Cuối năm, hàng rào đóng hàng. Trên người mọc ra Cô gái đi chùa Thiên Thành Thái tạc thù. Mắt mày xanh cài trời thu Thái Hằng. Các mô hình trông giống như một lăng mộ. Vươn lên từ giai đoạn đóng băng trong năm đầu tiên, một hàng chậm, một hàng nhanh. Vũ trụ đang trong đống đổ nát. Báo gấm rống tù đầy môi, Người về phương xa, Nhớ mùa xuân địa ngục không tiếng gọi bạn. Những bông hoa xinh đẹp của gió đi lên. Những gì chúng ta nên cho đi những chiếc lá của chuồng? Biển Đông Tam Thủ lơ đãng trở về trường có thần thông, Trình Hắc Đế U Vương Gia Lâm Bản Địa Mở Rộng Nỗi Buồn Mộng Nhất Tâm Thiên Thủ Tam Thủ Diệu Hữu Đang Mông Già An vùng ngược biển Đông.
Nguồn: Giọt Mưa Và Lá Rượu, NXB An Tiêm, Sài Gòn, 1973
Bài thơ: Lá đổ rượu hoa
Bài thơ: Chiều Đông
chiều đông
Lúc bảy giờ, sự hoài nghi trở lại. Sương mù mélite thô sơ, và lá cây thô sơ. Viết câu giữa giọng. vội đi Từ Tân Thành đêm nay về lại cùng màu Sương nhớ thở dài Giờ ơi bảy tám quên ngày đêm Sáu giờ trở về ghi thêm Dòng hoang dã đã chảy miền này Núi rừng đêm nay trở lại Sương về chợt cười hồn nhiên
Nguồn: Bài ca quần đảo, Bùi Giáng, NXB Nguyễn Đình Vượng, 1973 (tái bản)
Bài thơ: Chiều Đông
Bài thơ: Chào Nguyên Xuân
Chào Nguyễn Xuân
Chào nhau giữa đường Mùa xuân trước cánh đồng sau Mái tóc xanh dẫu phai màu Cây xanh vẫn hẹn nhau giữa lúc này Nghìn năm nhìn cây và Bên nước có mây, có bóng ta bên em Chào nhau giữa hai bàn tay Năm ngón tay nhỏ lộ ngón trẻ thơ Nói rằng ngón tay mảnh mai Chào nhau một lần sẽ nhớ nhau Chào nhau giữa đôi môi Đó là giọt nước mắt hồng và nước mắt của cuộc đời và trái camNói rằng số phận của thế giới xin Kham Thời gian vui bất tận xin làm cây Chào nhau giữa đầy khói bụi Nhìn ra xa có bóng mây nghiêng đầu hỏi: Em ở đâu từ? Trả lời: Lâu nay tôi sống ở nhà. Hỏi: Sao thấy gió tung muôn dặm? Đáp: Nói Xuân đợi ai vào là sai. : đất từ trong mộng Đôi tai ngẫu nhiên đón nhau Nói rằng: chia tay ở tương lai Là sự trùng hợp giữa hương và sắc Nguyên Xuân
Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn, NXB Hội Nhà văn, 1993
Bài thơ: Chào Nguyên Xuân
Bài thơ: Ống Điên
điên ống
Anh ấy đã phát điên từ hôm qua. Cho đến ngày nay, nó được gọi là ba ngày. Thành có khuynh hướng tham dự hội nghị. Hãy thân thiện với thế giới trong nhiều năm tới* * *Anh ấy điên từ lần đầu tiên Đến lần cuối cùng đứt ruột, anh ấy buồn và đau đớn.
Bụi hồng trước sau tung bay.
Bài thơ: Ống Điên
Bài thơ: Phùng Hiển
Phùng Hiền
Em có nghĩ rằng: hẳn đã từng Đôi lần siết chặt tay Nàng thơ xinh đẹp của thế giới rơi nước mắt Nói với anh: nhớ một thoáng BG Ngày rồi sẽ tàn Anh sẽ không ở lại Anh sẽ ra đi không biết về đâu Sẽ ân hận mãi yêu đời Vì ở đây ta sống đủ vui Cây cỏ đất trời Nhìn ta dưới sương sớm trăng khuya Mở rộng lồng ngực đón gió Dừng chân bên sông cát lúc chia tay Bước về trong trước mặt là vừng hồng Ngày sáng, đêm êm sau, Đón em cười em khóc Bao lần gửi hồn Cho mây xa buông tơ liễu gần Em đã đặt trong tay vạn vật Lòng anh là nóng bỏng bao ước vọng Dòng sông trắng xóa Lòng anh mở cửa Trăng vàng sao lay cánh ước mơ Gió thổi ước mơ bốn phương Ba phương trời chung Khóc trong đêm giông tố Nước mắt đôi dòng chảy lo lắng Những nụ cười đầy hân hoan Những khuôn mặt lặng đi trong sợ hãi Những cái bắt tay run run bắt tay vô số bạn bè xem ta như máu mủ, những người anh em hết lòng, những người bạn xem ta là lơ mơ, những người anh em đã mất nghĩa, hỡi Trái đất? Em về đây ở đời Tìm đâu ra nghĩa sầu Ngẩng mặt nhìn mây cao rộng Cúi đầu nhìn đất đen Em chấp nhận trăm lần thổn thức Thỏa lòng yêu anh em tự nguyện một lần chung thủy Qua bao buồn vui giữa đảo điên Thân máu đã giao cảm rồi hãy cùng anh lên thác xuống ghềnh Em đứng mũi chịu sào, Tay bưng đĩa muối chấm gừng Thề yêu trọn trần gian, hết hồn hết da thịt, yêu mãi yêu yêu mãi Đất ơi! Cánh bướm cánh chuồn chuồn Con kiến nhỏ và hoa cỏ dại Mầm và sâu cũng yêu Còn ở lại một ngày còn yêu Một đêm vẫn thở dưới trăng sao Đôi cánh ước mơ tung cánh không ngần ngại Vươn cao chân trời xanh Nhưng em ơi Thế giới ơi anh biết anh sẽ ra đi để nói lời tạm biệt với em Anh lặng người lắc đầu Đài Loan ơi mùa xuân sắp tàn Đêm về rưng rưng mắt sưng húp Đôi bàn tay em bé nhỏ như chiếc lá khô Hoa em ướt sương Làm sao đỡ cánh sau nhau rụng Em gửi lại đây lời đau lòng Lời yêu thương dâng em Rồi em gối đầu vào trang giấy Em nói- Đừng’ không tuyệt vọng
Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn, NXB Hội Nhà văn, 1993
Bài thơ: Phùng Hiển
Bài thơ: Bên quán cà phê
Bên quán cà phê
Gửi tuổi xuân, Cà phê miên man từ nguồn mưa, Thân em niềm vui nỗi buồn vô biên, í ới gọi nhau Em về ngõ trước vườn sau, Chào xuân em không biết mưa đau , Niềm vui bất tận, Xuân xanh bất tận rung rinh rung rinh, Phút hiện tại bồng bềnh Băng tuyết nở hoa hồng tương lai, cà phê nhớ ly trà hôm nay, hẹn gặp lại ngày này năm sau, tạm biệt em, niềm vui bất tận, những giấc mơ bất tận, những giấc mơ chập chờn…
Mùa xuân 95
Bài thơ: Bên quán cà phê
Bài thơ: Em đến Bình Dương
Tôi trở lại Bình Dương
Tôi về mảnh đất Bình Dương rộng lớn, Trái ngọt, đường xanh, môi người nắng ngọt. Nụ cười nước Nam nay yên bình, em về đẩy giấc mơ lên vai, Đón xuân đội mũ bụi ngày gió, Đôi mắt thơ ngây vui, Mây như nước mắt hòa với mộng, Thương nhau sao cảm động.
Anh về đất rộng cúi đầu Bình Dương.
Bài thơ: Em đến Bình Dương
Bài thơ: Đôi mắt buồn
Đôi mắt buồn
Dặm khuya dừng biển mù (Nguyễn Du)Bóng mây cũ trời mòn, Mộng phiêu diêu một mình hai tay, Thân một mảnh hình, Tấm thân cánh dài giông bão, Con cá suối cõng trên nương Ruộng ngơ ngác khóc đêm mồng một Tháng giêng Ơi kể Tháng mười hai Quay ngang Trang sử cứ đi mãi Bỏ lại trăng gió cho đời Bỏ sóng giữa cuộc hẹn hoa Bỏ cuộc người yêu bỏ ma, Bỏ hình tiên trên trời, giờ đối diện với tôi một mình, tôi còn hai mắt rưng rưng
Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn, NXB Hội Nhà văn, 1993
Bài thơ: Đôi mắt buồn
Bài thơ: Ai đi tu
Ai đi tu
Trời đã khuya thế này, lúc đầu còn vội xuất gia. Chân trời oán hận tràn lan. Lỗi từ nhân viên đã sầu, giờ nhìn lại người ta.
Hãy nghĩ xem ai trên thế giới này là một tu sĩ.
Bài thơ: Ai đi tu
Bài thơ: Mai em về
tôi sẽ trở lại vào ngày mai
Bạn quay trở lại vài thế kỷ sau, bạn có thể nhìn thấy mặt trăng trong màu sắc ban đầu của nó không? Khi em đi xa còn gửi đôi dòng. Những chiếc lá rơi sẽ rơi trong sương mù? Ký ức lạnh lùng biết bao? Đường thu chia đôi chân trời, Đây phồn hoa đô hội. Chiều Ngang Trí Tuệ Cổ Xưa Của Người Xưa đài vũ trụ Em mang riêng Giờ đón bước em xinh Bao buồn bất bình nhan sắc Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn, Nxb Hội Nhà Văn, 1993
Bài thơ: Mai em về
Bùi Giáng được giới văn chương kính trọng, bất kể không gian và thời gian. Ông là người tự học và học muộn, nhưng việc ông thông thạo nhiều ngôn ngữ, kể cả những ngôn ngữ khó như tiếng Trung và tiếng Đức, khiến giới văn học kinh ngạc.
Gửi bởi: Văn Hoàng Trần
Từ khóa: 10 bài thơ hay của thi sĩ Bùi Giáng