Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia xuất sắc nhất

Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia xuất sắc nhất
Bạn đang xem: Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia xuất sắc nhất tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

Trong đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia,” Vũ Trọng Phụng đã thể hiện khả năng vạch trần và phê phán sâu xa bản chất lố lăng và đê tiện của xã hội thượng lưu thời kì đó. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia xuất sắc nhất, mời bạn đọc theo dõi.

1. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia xuất sắc nhất:

Trước bản năng tự nhiên của việc mất đi một người cha, một người tổ phụ, mà đúng ra con cháu, người thân phải tỏ ra lòng thương xót, lo lắng cho tang gia, thì điều đáng ngạc nhiên là ngay cả những người trong gia đình, những người con cháu, không hiểu sao, lại bất ngờ biến cái sự kiện này thành một dịp vui mừng, như chờ đợi nó như một niềm hạnh phúc lớn lao. Thay vì bùng cháy lòng lo lắng và xót xa cho tang gia, họ lại háo hức, vui mừng với việc này. Điều này thực sự là một tấm gương sáng ngời cho sự suy thoái đạo đức của xã hội tại thời điểm đó. Cảnh này chứng tỏ rõ sự băng hoại của truyền thống hiếu thảo, của tình cảm gia đình. Trong tác phẩm, chúng ta thấy một xã hội đang bị nghiền nát dưới sự thối nát của lòng tự tôn, lòng ích kỷ và bất hiếu. Không chỉ đáng thương cho cái thảm hại của những người con cháu đó, mà còn đáng tiếc cho xã hội đã suy đồi đến mức độ này. Tác phẩm một lần nữa khẳng định tài năng phi thường của Vũ Trọng Phụng trong việc trào phúng. Ông không chỉ tạo ra một câu chuyện thú vị mà còn thông qua đó khơi dậy cảm xúc và suy tư về bản chất của con người và xã hội. Văn chương của ông không chỉ là câu chuyện truyền đạt mà còn là một bản dịch chính xác, một bức tranh thực tế về cuộc sống và con người, đặc biệt là qua góc nhìn trào phúng sắc sảo và thấm thía.

2. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia hay nhất:

Thông qua đoạn trích tinh tế trong “Hạnh phúc của một tang gia,” chúng ta được mở cửa nhìn vào tấm gương xã hội của thời đương thời, nơi hiện ra sự đồng thời hài hước và bi thảm của một phần con người thời ấy. Những tiếng cười bật ra có lúc đem theo nước mắt, chứa đựng sự tiếc nuối vì bản chất đạo đức của con người đang bị hủy hoại, và sự mê mải với sự âu hóa phương Tây đã làm xâm nhập vào bản ngã Đông phương, tạo ra một tình thế đan xen và lố bịch. Từ những gì được tường thuật, sự lạc hướng của xã hội bày tỏ rõ nét. Các nhân vật bề ngoài vốn là những đại diện của sự tôn thờ và phong kiến, bây giờ lại trở thành những hình ảnh đáng khinh, đáng lên án. Những tập tục tưởng chừng là trang trọng, bị thao túng bởi sự trắng trợn và nhục nhã. Qua đó, tác giả không chỉ truyền tải thông điệp phê phán mạnh mẽ đối với những phẩm chất bất lương này mà còn thể hiện sự đặc sắc, tinh tế của việc miêu tả và phân tích thực tế xã hội bằng ngòi bút lạnh lùng và châm biếm sắc sảo.

3. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia điểm cao nhất:

Bằng những đoạn văn đầy tình cảm trong “Hạnh phúc của một tang gia,” cùng với tác phẩm đầy phản ánh “Số đỏ,” Vũ Trọng Phụng đã đánh bay lớp vỏ mỏng manh của nền văn minh ảo diệu được ảnh hưởng bởi phong trào Âu hóa, để lộ ra sự ăn chơi đê tiện của những tầng lớp thượng lưu đang phô trương tại thành thị. Chẳng những vậy, những tác phẩm này còn tiến xa hơn, hé lộ sự thật hỗn loạn của xã hội Việt Nam đang đứng trước cơn sóng cách mạng. Đây là một xã hội vừa thật, vừa giả, nơi người không học hành tới nơi nhưng lại thông thạo những chiêu trò bẩn thỉu, họ trở thành những vĩ nhân được tôn thờ. Người phụ nữ bất hạnh, bị lạm dụng và bị bóc lột tâm hồn, lại được coi là biểu tượng của đức hạnh. Một gia đình thảm hại về mặt đạo đức lại được tôn làm mẫu mực về nền nếp. Như vậy, bằng cách chạm vào các yếu tố sâu thẳm của xã hội và văn minh, tác phẩm của Vũ Trọng Phụng không chỉ đưa người đọc vào một thế giới tối tăm đầy bi kịch, mà còn phản ánh chân thực sự tình hình và mâu thuẫn của xã hội thời đó.

4. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia ngắn gọn:

Trong đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia,” Vũ Trọng Phụng đã thể hiện khả năng vạch trần và phê phán sâu xa bản chất lố lăng và đê tiện của xã hội thượng lưu tại thành thị thời đó qua hình ảnh của một gia đình đang đối mặt với tang lễ. Bằng việc sử dụng hình ảnh thực tế và các tình huống tưởng chừng như hài hước, ông đã tiết lộ sự xuống cấp đạo đức của một phần xã hội Việt Nam, không chỉ trong quá khứ mà còn cả trong hiện tại. Những tiếng cười vui mừng lúc này thực chất chứa đựng sự reo hồi chuông cảnh tỉnh, nhấn mạnh rằng nền đạo đức đang bị phá hủy. Đồng thời, qua trích đoạn này, tài năng trào phúng tài hoa của Vũ Trọng Phụng hiện lên rõ ràng. Ngôn ngữ châm biếm, giọng điệu đầy tinh tế cùng với các tình huống và ngôn từ độc đáo tạo nên một bức tranh vừa châm biếm, vừa thấm đượm triết lý. Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện vui, mà còn là một bức tranh tinh tế về xã hội và con người, thể hiện sự xuất sắc và sự chân thật của Vũ Trọng Phụng trong việc vạch trần bản chất của xã hội đó.

5. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia siêu hay:

Qua chương “Hạnh phúc của một tang gia,” tài năng vượt trội trong việc kể chuyện của Vũ Trọng Phụng hiện lên với sự rực rỡ. Bút pháp của ông đậm chất phóng đại, nhưng lại đồng thời rất tinh tế, tạo ra một bức tranh hiện thực vượt ra ngoài hiện thực, tạo nên sự chân thật và hấp dẫn. Ông biết cách vạch trần những mâu thuẫn giữa những hiện tượng bề ngoài và bản chất thực sự của chúng, và khai thác mạnh mẽ để tạo nên những tràng cười mang theo sự phê phán sâu sắc. Cảnh lễ tang, trong bàn tay của Vũ Trọng Phụng, trở thành một tác phẩm hài kịch động đáo, một bức tranh biếm hoạ với mọi nét đậm nét nhấn về một xã hội tự cao, kiêu ngạo, tưởng như thượng lưu và sang trọng tại Hà Nội thời kia. Qua việc tường thuật chi tiết, ông đưa tất cả những tấm mặt lố lăng và hư hỏng ra mắt công chúng, để họ nhận thức rõ hơn về bản chất thật của cái xã hội này.

6. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia ấn tượng nhất:

” Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng không chỉ là một tác phẩm, mà là một bức tranh tinh tế về xã hội và con người trong thời kỳ độc tài, nơi mỗi chương truyện là một màn hài kịch châm biếm, mỗi nhân vật là một bức chân dung biếm họa của những cá tính và tính cách phức tạp. Trong “Hạnh phúc của một tang gia,” Vũ Trọng Phụng tiếp tục chinh phục độc giả bằng một cách tiếp cận khác, mở ra một thế giới châm biến đến tột cùng. Những câu chuyện đằng sau các hình ảnh trớ trêu trong “Hạnh phúc của một tang gia” không chỉ đơn thuần là những tiểu phẩm vui nhộn, mà còn chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Vũ Trọng Phụng đã sử dụng tiếng cười như một cây vũ khí sắc bén để phê phán, để vạch trần sự đê tiện, sự tầm thường và giả dối của một xã hội đang lạc hướng. Từ việc thể hiện những tình huống hài hước, ông đã tạo ra một dựng cảnh châm biếm, nhằm tạo nên sự chấn động, đánh thức nhận thức của người đọc về bản chất xã hội và con người trong đó. Như vậy, Vũ Trọng Phụng không chỉ thành công trong việc tạo ra những tác phẩm trào phúng hài hước, mà còn mang đến một tầm nhìn sâu sắc về xã hội và con người. Ông đã biến những tiếng cười thành vũ khí mạnh mẽ để chống lại sự thối nát và tầm thường, thể hiện sự thành công rực rỡ trên con đường trào phúng mang vẻ độc đáo của mình.

7. Kết bài đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia chọn lọc:

Bằng tầm nhìn sắc sảo trong “Hạnh phúc của một tang gia,” Vũ Trọng Phụng đã mang người đọc vào một cuộc hành trình qua hiện thực xã hội lúc đương thời, tạo nên một bức tranh đa chiều về cuộc sống, về con người, và về tầm quan trọng của giá trị đạo đức và nhân văn. Mỗi câu chuyện trong tác phẩm giống như một món quà kỳ diệu, khiến người đọc không chỉ cười ra nước mắt trước những tình huống trớ trêu, mà còn cảm nhận được sự thương tâm của những con người đang sống trong bức tranh này. Tiếng cười thường đến kèm theo một nỗi buồn tương phản, như tiếng vang của sự suy thoái đạo đức và bất nhân. Mỗi tràng cười ẩn chứa sự phê phán mạnh mẽ về sự đảo lộn, sự thất thoát của những giá trị truyền thống trong bức tranh xã hội đang biến đổi. Những hình ảnh vui nhộn và lố bịch trong truyện thực chất là gương phản ánh sự âu hóa tây ta, sự lạc hướng của xã hội, khi những giá trị truyền thống đang bị xói mòn bởi những ảnh hưởng ngoại lai. Từ đó, tác giả gợi mở cho độc giả một cửa sổ để nhìn thấy sự đáng lên án, phê phán gay gắt của bộ phận này trong xã hội, và cũng là cách ông tự hỏi và đặt ra câu hỏi về tương lai của xã hội Việt Nam. Tuy vậy, khả năng của Vũ Trọng Phụng không chỉ dừng lại ở việc truyền tải ý nghĩa, mà còn nằm ở khả năng lột tả sắc nét, đặc sắc mọi chi tiết của hiện thực xã hội. Bằng ngòi bút trào phúng sắc sảo, ông đã tạo nên một thế giới sống động, tinh tế và chân thật đến mức làm cho người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách.