1. Giới thiệu về văn bản Ông Một:
Văn bản “Ông Một” được trích từ tập truyện “Phía Tây Trường Sơn” của tác giả Vũ Hùng, xuất bản bởi Nhà Xuất Bản Kim Đồng vào năm 2020. Tác phẩm này kể về cuộc hành trình đầy kỳ diệu của ba chiến sĩ trẻ thuộc Trung đoàn quân tình nguyện Việt Nam vào năm 1947. Thời điểm đó, bộ đội Lào đã tặng ba con voi cho bộ đội Việt Nam, để chúng được sử dụng trong việc vận chuyển hàng hóa và vũ khí qua dãy Trường Sơn.
Ba chiến sĩ được giao nhiệm vụ quá khó khăn: vượt qua dãy Trường Sơn để đến vùng bản Bun Mi và làng Vông Xay. Ở đó, họ sẽ học cách làm quản tượng từ người dân địa phương và sau đó đưa ba con voi về. Chuyến đi này đã để lại cho họ nhiều bài học quý giá về cách sống hòa hợp với thiên nhiên, cũng như thái độ trân trọng đối với
Đoạn trích “Ông Một” xuất hiện ở phần đầu của tác phẩm. Ba chiến sĩ cùng với người dẫn đường ông Cao tình cờ gặp con voi, mà ông Cao tôn trọng gọi là “Ông Một.” Đây là con voi của Đề đốc Lê Trực, một lãnh tụ quan trọng trong cuộc khởi nghĩa chống Pháp vào cuối thế kỷ XIX. Khi bị vây hãm và nghĩa quân tan tác, Đề đốc Lê Trực đã phải rút về quê hương và
Ông Cao đã chia sẻ câu chuyện này với ba chiến sĩ, mang đến cho họ một phần của lịch sử và tình thần kiên cường của những người lính và con voi trong cuộc chiến đấu vì tự do và độc lập.
2. Tóm tắt văn bản Ông Một:
Từ ngày con voi rời căn cứ, cuộc sống của nó trở nên u tối và u sầu. Nó nhớ về những ngày chiến đấu dữ dội, nhớ về cuộc hành trình qua rừng rậm và núi non đầy khó khăn. Nhớ ông Đề đốc, người đã chăm sóc và hướng dẫn nó trong cuộc hành trình khốc liệt của cuộc đời. Nhớ về những kỷ niệm đọa đày, nó thường bồi hồi mồ hôi và khói súng đầy cảm xúc.
Mặc dù trái tim của con voi còn trung thành với ông Đề đốc và những người bạn đã cùng nhau trải qua những khó khăn, nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi nó rời căn cứ. Dù vẫn giúp người quản tượng trong việc phá rẫy và kéo gỗ, nhưng niềm vui và nhiệt huyết dường như đã mất đi. Khi có bận, nó bỏ ăn, hiển nhiên là tâm trạng của nó không còn như trước.
Tuy nhiên, người quản tượng đã thấu hiểu tâm trạng của con voi. Ông là người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa con voi và tự nhiên. Ông đã quyết định thả con voi về rừng, nơi nó có thể tìm lại chính mình và tìm thấy những gì đã mất. Không ai biết nó đi đâu, nhưng hằng năm khi mùa thu đến, con voi lại trở về làng, và dân làng cùng người quản tượng nhiệt tình đón nó như một người thân trong gia đình.
Con voi biểu hiện lòng biết ơn và sự luyến chủ khi quỳ giữa sân. Thấy con vật này đầy tình cảm và quyết tâm, người quản tượng như trẻ lại, tận tâm dẫn nó đi tắm và sau đó đưa nó lên nương, thiết đãi nó bằng những bữa tiệc no nê.
Tuy nhiên, cuộc sống không ngừng thay đổi, và khi người quản tượng qua đời, con voi trở về làng mà không thấy người chủ cũ ra đón. Con voi rảo bước về nhà, quỳ xuống giữa sân, rống gọi trong nỗi buồn bã và nỗi nhớ. Khi nó nhận ra rằng người quản tượng không còn nữa, nó buồn bã và chạy khắp làng tìm chủ, nhưng không có kết quả. Từ đó, mấy năm sau, con voi mới xuống làng một lần, thăm lại căn nhà cũ rồi lặng lẽ bỏ đi, mang theo trong trái tim một khoảng trống và một ký ức không thể nào quên.
3. Tình cảm của con voi đối với Đề đốc Lê Trực và người quản tượng:
Tình cảm của con voi đối với Đề đốc Lê Trực là một tượng trưng cho sự gắn bó mạnh mẽ và thể hiện tình cảm động đậm đà. Từ ngày con voi rời căn cứ, nó trở nên uất ức và luyện lặng. Nó không chỉ là một con voi thường thấy trong rừng, mà còn là một người bạn đồng hành, một đồng đội trên chiến trường. Nhớ về ông Đề đốc, nó cảm nhận được một thứ tình cảm sâu sắc, nhớ về những ngày chiến đấu, nhớ về mảnh đất nơi nó từng phải trải qua những ngày tháng khó khăn và túng thiếu.
Con voi biểu hiện tình cảm này thông qua việc bỏ bữa ăn, không ăn một sợi mía, ngọn cỏ nào, tượng trưng cho sự mất mát và trống vắng khi ông Đề đốc không còn ở bên nó.
Tình cảm của con voi đối với người quản tượng cũng là một biểu hiện của tình đồng đội mà con voi và người quản tượng đã chia sẻ trong suốt thời gian dài. Con voi không chỉ là một con vật hoang dã, mà còn là một thành viên trong gia đình của người quản tượng. Con voi luôn sẵn sàng giúp đỡ người quản tượng trong mọi công việc, từ phá rẫy đến kéo gỗ.
Hằng năm, khi mùa thu đến, con voi lại trở về làng để thăm người quản tượng. Nó ở lại nhà ông và giúp đỡ ông trong mọi việc. Khi người quản tượng qua đời, con voi biểu hiện sự đau buồn và mất mát không thể tả thành lời. Nó rảo bước về nhà, rống gọi và tìm kiếm người quản tượng. Khi nhận ra rằng ông đã ra đi và không còn tồn tại, con voi buồn bã và đau lòng, thể hiện sự thất vọng qua việc hít hơi cái giường cũ của ông.
Sau này, mấy năm sau sự ra đi của người quản tượng, con voi trở lại làng và thăm lại nhà cũ của ông. Nó lặng lẽ đảo qua nhà và sân, vừa tung vòi hít ngựi khắp chỗ vừa khe khẽ rền rĩ, rồi âm thầm rời đi. Tình cảm này thể hiện sự gắn bó, tình yêu thương, và sự thủy chung không biên giới giữa con voi và người quản tượng, khiến họ trở nên như một người một nhà.
4. Người quản tượng và dân làng đã cư xử ra sao với con voi:
Người quản tượng và cư dân làng đã thể hiện sự đối xử đầy tình cảm và quan tâm đặc biệt đối với con voi, tạo nên một câu chuyện đáng nhớ.
– Người quản tượng:
Người quản tượng không chỉ là một người làm việc chăm sóc con voi mà còn là người bạn thân thiết của nó. Ông hiểu được lòng con voi và quyết định thả nó về rừng để nó có cơ hội trở lại với tự nhiên. Ngày nào, ông cũng tự tay chuẩn bị cho con voi những bữa ăn đặc biệt, với hai vạc mía to và hai thùng cháo, để đảm bảo nó luôn được nuôi dưỡng tốt nhất. Ông coi con voi như một thành viên trong gia đình của mình và không ngừng khích lệ nó cố gắng ăn uống để lấy lại sức khỏe và sức sống.
Khi ông thấy con voi trở nên héo hon và yếu đuối, giống như một chiếc lá khô mùa đông, ông đã đưa
Khi con voi đã trở về từ rừng, ông không chỉ đón nó một cách ấm áp mà còn tổ chức cho nó những buổi tắm biển thú vị và chuẩn bị những bữa tiệc no nê để đón chào nó. Tình cảm này thể hiện sự yêu mến, quan tâm, và tôn trọng đối với con voi, biến ông quản tượng thành một người đồng hành đáng quý trong cuộc đời của nó.
– Dân làng:
Cư dân làng cũng thể hiện tình cảm đặc biệt đối với con voi. Họ đã nô nức cùng người quản tượng đón con voi về như một thành viên trong gia đình. Họ gọi con voi là “Ông Một,” thể hiện sự kính trọng và tôn vinh đối với nó.
Lũ trẻ trong làng đến xúm xít ở dưới chân con voi, tạo nên một không gian vui tươi và ấm áp. Các bậc cao tuổi trong làng đã đem đến những món quà và lời chúc mừng để chào đón con voi trở lại. Tất cả những điều này thể hiện sự yêu mến, trân trọng và tình cảm đặc biệt mà dân làng dành cho con voi, biến nó thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống và văn hóa của họ.
5. Mối quan hệ giữa con người với thế giới tự nhiên:
Đoạn trích trên giúp chúng ta nhận thấy mối quan hệ đặc biệt và gắn bó mật thiết giữa con người và thế giới tự nhiên, tương tự như mối quan hệ trong gia đình. Nó là một minh chứng rõ ràng về tầm quan trọng của việc con người thấu hiểu và tôn trọng tự nhiên.
Có thể hiểu rằng, khi con người và tự nhiên có mối quan hệ này, chúng ta cần thái độ trách nhiệm và ý thức về việc bảo vệ và duy trì sự cân bằng trong
Mối quan hệ này cũng nhấn mạnh sự phụ thuộc của con người vào tự nhiên để đáp ứng nhu cầu cơ bản như thức ăn, nước uống và nhiệt độ. Chúng ta phải nhớ rằng môi trường tự nhiên cung cấp cho chúng ta những nguồn tài nguyên quý báu, và việc bảo vệ nó là việc làm đúng đắn và cần thiết.
Vì vậy, đoạn trích này là một lời nhắc nhở quý báu về tình yêu và trách nhiệm của con người đối với thế giới tự nhiên, và cần thiết phải xem xét cách chúng ta tương tác với nó để đảm bảo sự tồn tại và