Thương nhớ mùa xuân là một bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Vũ Bằng một trong những tác phẩm lớn của văn học Việt Nam. Tác phẩm này thể hiện sự lưu luyến, hoài niệm về mùa xuân, và chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống và thời gian.
1. Phân tích Thương nhớ mùa xuân ngắn gọn:
Mùa xuân không chỉ đẹp về cảnh thiên nhiên mà còn chứa đựng sự dịu dàng, quyến rũ và sôi nổi từ lòng mỗi người. Ai cũng khao khát tình yêu và mong chờ mùa xuân mới. Trong tác phẩm “Thương nhớ mùa xuân”, Vũ Bằng đã viết: “Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống trong người căng lên như máu”. Mùa xuân đến khiến trái tim mỗi người đập mạnh hơn, khao khát sự sống, muốn tỏa sáng. Khác với cái lạnh của mùa đông, mùa xuân mang đến một cái lạnh dịu dàng, nhẹ nhàng.
Vũ Bằng, với tài năng vượt bậc, cảm nhận sâu sắc và ngôn ngữ phong phú, đã khiến người đọc hồi tưởng về mùa xuân, mùi hương và không khí đặc trưng của quê hương. Xuân đến, đem theo tháng giêng tươi đẹp nhất, hội tụ những vẻ đẹp ngọt ngào. Như trong “Vội vàng”, Xuân Diệu đã viết: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Vào tháng giêng, đất trời chuyển đổi tinh tế.
Người ta yêu mùa xuân, yêu tháng giêng vì đó là thời điểm tràn ngập sức sống, khi cây cối nảy lộc, khi hương sắc trở nên rực rỡ. Với Vũ Bằng, mùa xuân Bắc Việt mang đến một không khí dịu dàng, nồng nàn.
Mùa xuân càng khiến mọi người yêu chiều, thích thú khi đón chào tháng giêng. Với Vũ Bằng, mùa xuân của miền Bắc Việt Nam, của Hà Nội, mang đến những cơn mưa xuân nhỏ li ti, những cơn gió man mát, âm thanh đặc trưng. Tất cả tạo nên một mùa xuân dịu dàng, nồng nàn. Khi đất trời giao thoa, không khí dễ chịu, cảnh vật tươi tắn, mọi người thấy mình trẻ hơn, đập mạnh hơn.
Tác giả không thể kìm nổi vẻ đẹp của mùa xuân, đặc biệt mùa xuân Hà Nội và Bắc Việt. Ai mà không yêu mùa xuân, không nhớ, với tác giả mùa xuân Hà Nội đầy rộn ràng, nhộn nhịp, say đắm vô cùng. Mùa xuân của Vũ Bằng là những dòng cảm xúc dịu dàng, nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống của mùa xuân Bắc Việt.
2. Phân tích Thương nhớ mùa xuân xúc tích:
Bài thơ “Thương Nhớ Mùa Xuân” của nhà thơ Vũ Bằng là một tác phẩm đặc biệt đáng trân trọng trong văn học Việt Nam. Nó vươn lên như một tấm gương tinh thần, tôn vinh sự đẹp đẽ và ý nghĩa tinh thần của mùa xuân.
Tác phẩm tập trung vào những kỷ niệm và lòng nhớ thương về mùa xuân, không chỉ là một mùa của thiên nhiên đẹp đẽ mà còn là mùa của những cảm xúc, kỷ niệm vượt thời gian. Nhà thơ Vũ Bằng đã thể hiện tâm trạng sâu sắc và nỗi nhớ thương một cách tinh tế qua từng câu thơ.
Bài thơ được viết dưới dạng thơ tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ một biểu đồ cụ thể nào. Điều này tạo nên sự linh hoạt cho ngôn ngữ, giúp người thơ có thể thể hiện cảm xúc một cách tự do nhất.
Ngôn ngữ của tác phẩm rất giàu cảm xúc và tinh tế. Nhà thơ sử dụng hình ảnh và ngôn ngữ lãng mạn để truyền đạt sự kỷ niệm và lòng nhớ thương. Điều này tạo ra một không gian tâm trạng độc đáo cho người đọc, khiến họ cảm nhận được vẻ đẹp và sự thần kỳ của mùa xuân.
Từng chi tiết trong bài thơ, từ hoa, cỏ, gió đến ánh nắng, đều được mô tả một cách tỉ mỉ. Những hình ảnh này tạo ra một bức tranh sống động và tươi sáng về mùa xuân.
Cảm xúc được thể hiện qua từ ngữ như “thương nhớ,” “lắm,” “bồi hồi,” và “ngao ngán.” Những từ này mang lại một không gian tâm trạng mộc mạc và cảm động, khiến người đọc cảm nhận được sự chân thành của tác giả.
Tóm lại, “Thương Nhớ Mùa Xuân” của Vũ Bằng là một tác phẩm tinh tế, thể hiện tâm trạng và tình cảm sâu sắc của người thơ đối với mùa xuân. Từng chi tiết và cảm xúc được thể hiện qua ngôn ngữ lãng mạn, tạo ra một không gian tâm trạng đẹp và cảm động cho người đọc.
3. Phân tích Thương nhớ mùa xuân ý nghĩa:
Mùa xuân không chỉ mang đẹp của thiên nhiên mà còn từ lòng người mỗi người. Ai ai cũng toát lên vẻ đẹp dịu dàng, quyến rũ và nồng nàn khi đón chào mùa xuân mới. Trong tác phẩm “Thương nhớ mùa xuân”, Vũ Bằng đã viết:“Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống trong người căng lên như máu”. Mùa xuân khiến trái tim con người thổn thức, háo hức, sự sống trong ta muốn cựa quậy, muốn bùng cháy. Xuân đã làm cho tim người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hơn những ngày đông giá. Rét của mùa xuân không còn giống như rét “căm căm” của mùa đông xứ Bắc, mà là một cái lạnh thật dịu dàng, nhẹ nhàng biết bao.
Với ngòi bút tài hoa, cảm nhận tinh tế và ngôn ngữ giàu chất thơ, Vũ Bằng đã khiến người đọc hồi tưởng về kí ức của những mùa xuân đã qua, cái không khí và mùi hương của xuân ở quê hương, của lòng người thoang thoảng mênh mang.
Và xuân đến mang tới một tháng giêng tươi đẹp nhất, hội tụ những vẻ đẹp ngọt ngào nhất. Như trong “Vội Vàng”, Xuân Diệu đã từng nói: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Còn trong văn của thi sĩ Vũ Bằng, tuy không được dịu ngọt và hối hả như Xuân Diệu, nhưng lại mang vẻ đằm thắm và da diết khiến người đọc phải say mê, đắm chìm trong đó. Khi tháng giêng về, đó cũng là lúc đất trời chuẩn bị có sự chuyển giao diệu kỳ và đầy tinh tế. Đất bắc mang một nét đẹp thật trong veo, đằm thắm, có sự hòa quyện nhịp nhàng giữa con người với cảnh sắc thiên nhiên của đất trời. Và có lẽ vì thế mà lòng người cũng đồng điệu, hòa cùng nhịp điệu nhộn nhịp của mùa xuân.
Không biết vì lý do gì, cứ “Tự nhiên như thế”, người người, nhà nhà “ai cũng chuộng mùa xuân”. Không có gì lạ khi người ta yêu chiều, thích thú khi đón chào tháng giêng bởi “tháng giêng là tháng đầu của mùa xuân”. Vì thế mà “người ta càng trìu mến”. Xuân đến, mang bao điều tươi mới, mang tới sức sống tràn đầy, cho cây lá đâm chồi nảy lộc, cho hương sắc đất trời càng thêm rực rỡ, cho lòng người càng dịu dàng nồng say. Xuân cứ ngọt ngào như vậy thì ai mà chẳng mê! “Ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm được trai thương gái, ai cấm được mẹ yêu con; ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng” thì khi ấy “mới hết được người mê luyến mùa xuân”. Vũ Bằng cũng giống như mọi người, chàng thi sĩ ấy cũng bày tỏ tình cảm yêu quý của mình dành cho mùa xuân xinh đẹp: “Tôi yêu sông xanh, núi tím; tôi yêu đôi mày ai như trăng mới in ngần và tôi cũng xây mộng ước mơ, nhưng yêu nhất mùa xuân không phải vì thế. Mùa xuân của tôi – mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội – là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng…” Mùa xuân của Vũ Bằng là mùa xuân của miền Bắc Việt Nam, là cái không khí của xuân Hà Nội, là những cơn mưa xuân nhỏ li ti, kéo dài tới hàng mấy ngày, là những cơn gió man mát thi thoảng lại thổi một luồng qua những người đi đường, là âm thanh đặc trưng của mùa xuân,… Tất cả những điều ấy đã tạo nên một xuân dịu dàng, nồng nàn khiến cho không chỉ tác giả mà biết bao tâm hồn con người phải đắm say vào đó. Khi đất trời giao thoa, không khí dễ chịu, cảnh vật tươi tắn, những “người yêu cảnh” khi ấy chỉ muốn “khoác một cái áo lông, ngậm một ống điếu mở cửa đi ra ngoài tự nhiên thấy một cái thú giang hồ êm ái như nhung và không cần uống rượu mạnh cũng như lòng mình say sưa một cái gì đó – có lẽ là sự sống”. Người ta có thể dạo chơi, rồi thưởng thức hết vẻ đẹp của cái xuân ấy, thế là đã hết ngày. Vậy đấy, “cái mùa xuân thần thánh của tôi làm cho người ta muốn phát điên lên như thế ấy. Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những cái lá nhỏ li ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh”. “Cùng với mùa xuân trở lại”, tâm hồi, trái tim “người ta dường như cũng trẻ hơn ra, và đập mạnh hơn trong những ngày đông tháng giá”. Nhưng lúc ấy, đường sá ngoài kia chẳng còn sự lầy lội, ẩm ướt của cái giá lạnh mùa đông, thay vào đó là tiết trời dịu ngọt, êm ả, man mác, khiến ta sung sướng và hạnh phúc biết bao. Ra ngoài trời, thấy ai cũng muốn yêu thương, về đến nhà lại cũng thấy yêu thương nữa.
Tác giả đã không kìm được nữa mà phải thốt lên rằng “Đẹp quá đi, mùa xuân ơi – mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến”. Mùa xuân xinh đẹp như thế, ai mà chẳng yêu, ai mà chẳng nhớ, với tác giả mùa xuân Hà Nội khiến lòng nhà thơ đầy rộn ràng, nhộn nhịp, say đắm vô cùng. Đặc biệt ông “yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng” bởi lúc này đây “Tết hết mà chưa hết hẳn, đào hơi phai nhưng nhuỵ vẫn còn phong, cỏ không mướt xanh như cuối đông, đầu giêng, nhưng trái lại, lại nức một mùi hương man mác”. Nhưng đồng thời cũng là lúc phải chia tay với những bữa cơm “thịt mỡ dưa hành” nhà nhà lại “bắt đầu trở về bữa cơm giản dị có cà om với thịt thăn điểm những lá tía tô thái nhỏ hay bát canh trứng cua vắt chanh ăn mát như quạt vào lòng”.
Thương nhớ mùa xuân của Vũ Bằng là những dòng cảm xúc thật dịu dàng, nhẹ nhàng, trong tẻo và đầy tươi mới của mùa xuân “Bắc Việt”. Nó gợi nhắc cho độc giả về không khí nhộn nhịp, rộn rã, những thanh âm trong trẻo và ngọt lành của một mùa xuân xinh tươi, tràn đầy sức sống.
4. Phân tích Thương nhớ mùa xuân sâu sắc:
Mùa xuân không chỉ đẹp bởi cảnh thiên nhiên mà còn bởi sự rạng ngời từ tâm hồn mỗi người. Ai cũng tỏa lên vẻ dịu dàng, quyến rũ và nồng nàn khi đón chào mùa xuân mới. Trong tác phẩm “Thương nhớ mùa xuân”, Vũ Bằng đã ghi lại: “Ngồi yên không chịu được. Nhựa sống trong người căng lên như máu”. Mùa xuân khiến con tim người thổn thức, háo hức, động lực bùng cháy. Xuân đã làm cho “trái tim người ta cảm thấy như trẻ hơn, đập mạnh hơn so với những ngày đông”. Sự rét của mùa xuân không còn giống với sự lạnh “căm căm” của mùa đông ở Bắc nữa, mà thay vào đó là một loại lạnh thật dịu dàng, nhẹ nhàng không thể tả.
Với ngòi bút tài hoa, cảm nhận tinh tế và ngôn ngữ phong phú cùng nhiều hình ảnh so sánh độc đáo, mới lạ, Vũ Bằng đã khiến người đọc hồi tưởng về kí ức của những mùa xuân đã trôi qua, không khí và hương thơm của xuân ở quê hương, của tâm hồn thoang thoảng mênh mang.
Và xuân đến mang theo một tháng giêng rạng ngời nhất, tụ tập những vẻ đẹp ngọt ngào nhất. Như trong “Vội Vàng”, Xuân Diệu đã từng nói: “Tháng giêng ngọt ngào như một cặp môi gần”. Trong tác phẩm của thi sĩ Vũ Bằng, mặc dù không được ngọt ngào và hối hả như Xuân Diệu, nhưng lại mang vẻ đẹp dịu dàng và da diết khiến người đọc phải say mê, đắm chìm trong đó. Khi tháng giêng về, đó cũng là lúc đất trời chuẩn bị có sự chuyển đổi diệu kỳ và đầy tinh tế. Đất bắc mang một nét đẹp thực sự trong lành, đằm thắm, có sự hòa quyện nhịp nhàng giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên của đất trời. Và có lẽ vì thế mà lòng người cũng đồng điệu, hòa cùng nhịp điệu sôi động của mùa xuân.
Không rõ vì lý do gì, nhưng mỗi người, mỗi gia đình đều “cảm thấy đặc biệt với mùa xuân”. Việc yêu thích và chào đón tháng giêng là điều phổ biến, bởi “tháng giêng đánh dấu sự bắt đầu của mùa xuân” và điều này khiến mọi người “đặc biệt ưa thích”. Mùa xuân mang lại sự mới mẻ, đem đến sức sống tươi mới, khiến cho cây cỏ bắt đầu mọc, và làm cho màu sắc của thiên nhiên trở nên rực rỡ hơn. Trái tim của mọi người cũng trở nên ôn hòa, dịu dàng và nồng nàn hơn, khi mà mùa xuân đem đến sự ngọt ngào đặc trưng. Như vậy, không ai có thể không say mê mùa xuân! “Ai có thể kiềm chế tình yêu của non đối với nước, bướm dành cho hoa, và trăng thương trời”, ai có thể ngăn cản tình mẹ yêu con; ai có thể ngăn cản cô gái trẻ yêu thương chàng trai của mình. Chính những điều này khiến “người ta mê mẩn mùa xuân”. Vũ Bằng, như nhiều người khác, cũng dành tình cảm đặc biệt cho mùa xuân đẹp đẽ: “Tôi yêu sông, yêu núi; yêu đôi mắt ai như mặt trăng mới lóe sáng và tôi còn mơ ước, nhưng mà đặc biệt, tôi yêu mùa xuân của Bắc Việt Nam, mùa xuân của Hà Nội – mùa xuân có những cơn mưa phùn nhẹ rả rích, cùng với những cơn gió mát mẻ, đôi khi thổi qua người đi đường. Đó là âm thanh đặc trưng của mùa xuân… Tất cả những điều này tạo nên một mùa xuân dịu dàng, nồng nàn, khiến không chỉ tác giả mà còn nhiều tâm hồn khác đắm chìm. Khi đất trời giao thoa, không khí dễ chịu, cảnh vật tươi tắn, những “người yêu cảnh” thích thú với việc ra ngoài, thưởng thức vẻ đẹp của mùa xuân đó.
5. Phân tích Thương nhớ mùa xuân ngắn gọn:
Vũ Bằng, một tài năng văn chương và nhà báo của dân tộc Việt Nam. Trước Cách mạng Tháng Tám năm 1945, ông đã nổi tiếng với tài viết bút kí, tùy bút và truyện ngắn. Trong tác phẩm “Thương Nhớ Mùa Xuân”, Vũ Bằng gửi gắm một tâm hồn tràn đầy tình cảm về quê hương và gia đình. Cảm xúc ấy được ông biểu đạt một cách cụ thể và chân thật qua từng dòng chữ của bài tùy bút. Đoạn trích từ “Tháng Giêng mơ về trăng non rét ngọt,” được thu vào tập “Thương Nhớ Mười Hai,” nằm trong bộ sưu tập của ông. Đó là thời điểm đất nước còn chia cắt, tác giả, người con xa quê, phải sống trong vùng kiểm soát của Mĩ-ngụy và gửi tâm tư nhớ thương quê hương vào từng trang sách. Với lối viết dịu dàng, tình khúc du dương và tâm hồn trầm bổng, Vũ Bằng đã đưa độc giả rơi vào thế giới của kí ức ngọt ngào và cảm xúc phong phú. Nhà văn đã lặp đi lặp lại như một lời thổ lộ yêu thương đắm chìm vào mùa xuân của mình. Ông khẳng định rằng mùa xuân và tháng Giêng – tháng đầu tiên của mùa xuân – luôn là thời điểm mọi người trông mong và yêu mến. Ai cũng thương nhớ mùa xuân, và không có gì lạ hơn khi người ta càng trìu mến tháng Giêng. Ông đã viết: “Ai bảo được non đừng thương nước, bướm đừng thương hoa, trăng đừng thương gió; ai cấm được trai thương gái, ai cấm được mẹ yêu con; ai cấm được cô gái còn son nhớ chồng thì mới hết được người mê luyến mùa xuân.” Nhớ về mùa xuân của đất Bắc và của Hà Nội là những cảnh sắc thiên nhiên và đời sống sinh hoạt của người thủ đô lại hiện rõ trong tâm trí của người con xa quê.