Bố cục, tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh

Bố cục, tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh
Bạn đang xem: Bố cục, tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

1. Tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh hay nhất;

Cuộc gặp gỡ chóng vánh với Giang và bố Giang đã để lại cho “tôi” – người lính tân binh – những kỷ niệm sâu sắc. Nhìn lại, “tôi” nhớ hồi còn là tân binh của tiểu đoàn 5. Có lần về đơn vị, đi Lương Sơn, anh nhảy ra khỏi xe không bị trượt ngã. Đang đi vệ sinh rửa tay chân thì gặp Giang nhờ cô buộc dép và rửa chân cho anh. Sau đó, Giang mời anh về nhà dùng bữa, mời anh một thức uống rất ngon. Đúng lúc này, bố Giang quay về. Để cứu tân binh, Giang đã nói dối và giới thiệu là bạn của mình. Ông vui mừng, dặn dò cậu về nhà một lúc rồi để lại chiếc xe đạp bên phải cho hai đứa trẻ đi. Ăn xong “tôi” chở Giang về nơi mình đóng quân Hai người trò chuyện rất thân mật khi bước đi rồi chia tay trong thanh thản. Hai ngày sau, “tôi” gặp lại bố Giang – một trung tá mà tôi đã gặp cách đây vài ngày. Khác với những nghi ngờ, bàn luận trước đó, anh rất vui mừng và cho biết Giang vẫn nhớ đến anh.  Lúc vội vã, ông chỉ kịp hẹn anh dịp khác để đưa tấm ảnh mà Giang nhờ ông chuyển hộ. Tuy nhiên, ông đã chết trong khi lâm trận. Ký ức này luôn in sâu trong ký ức của bất kỳ người lính nào.

2. Tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh ý nghĩa nhất:

“Giang” kể lại cuộc gặp gỡ tình cờ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng tân binh. Ngày nghỉ phép cuối cùng, nhân vật “tôi” lấy xe về đơn vị. Đến Lương Sơn, anh nhảy xuống không trượt vì trời đã chạng vạng. Trong lúc đang loay hoay tắm rửa bên giếng, anh gặp một cô gái tên Giang. Cô giúp anh buộc dép và rửa chân cho anh. Trò chuyện một lúc, Giang mời anh về nhà và đối xử rất chu đáo. Tại đây, anh đã gặp bố của Giang – một viên trung tá quân đội. Trước những câu hỏi táo bạo mà bố Giang hỏi “tôi”, Giang đã nói dối bố rằng ông là bạn cũ của cô và xin ông để lại chiếc xe đạp cho cô. Theo nguyện vọng của con gái, ông bỏ lại xe và không quên việc điểm danh người lính phải về đúng giờ. Sau bữa tối, cả hai trở về ga và chia tay nhau nhanh chóng. Trong lúc ra trận, “tôi” có dịp gặp lại bố Giang và được biết Giang luôn nhớ đến tôi. Trong lúc vội vàng, ông chỉ kịp hẹn “tôi” có dịp sẽ đưa tấm ảnh mà Giang nhờ ông đưa cho. Tuy nhiên, chỉ một thời gian ngắn sau, “tôi” được biết ông đã qua đời trong khi lâm trận. Cuộc gặp gỡ giữa “tôi” với Giang và bố Giang đã để lại cho “tôi” những kỷ niệm và dấu ấn khó quên.

3. Tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh ấn tượng nhất:

“Tôi” – tân binh của tiểu đoàn 5 trở lại đơn vị sau hai ngày nghỉ phép. Trời đang tối dần. Khi tới Lương Sơn, “tôi” nhảy ra khỏi xe và không may bị trượt chân, ngã rồi bị ngập trong nước. Anh đang định rửa chân bên giếng thì nhìn thấy bóng dáng cô gái đang gánh nước. Anh trả lời khi nhìn tên cô trên vành mũ: Phạm Nhật Giang, B3. Anh gọi với và hai người làm quen và trò chuyện cùng nhau. Giang giúp anh buộc dép và rửa chân cho anh. Cô mời anh về nhà và đãi anh một bữa ăn chu đáo, nhiệt tình. Đúng lúc đó, bố Giang về, ông là trung tá quân đội. Gặp người lạ, anh ta liên tục hỏi han khiến tôi hoang mang, sợ hãi. Thấy vậy, Giang nhanh chóng giới thiệu với bố là bạn và mời bố đi ăn tối. Lúc này, anh lại vui vẻ trở lại. Trước khi rời đi, ông không quên nhắc nhở tân binh phải về đúng giờ và theo dõi cẩn thận đường đi của con gái mình. Bữa tối kết thúc, “tôi” chở Giang trên chiếc xe Phượng Hoàng Lửa mà bố Giang để lại cho hai đứa. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rồi chia tay. Hai ngày sau, bố Giang và “tôi” gặp lại nhau. Ông chào đón cô, vui mừng rồi truyền lại lời nói cho con gái. Một thời gian sau, “tôi” được biết ông đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Ba năm sau, người lính nào vẫn còn nhớ trận chiến với Giang và trung tá. Đó là những kỷ niệm in sâu trong tâm trí “của tôi”.

4. Tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh sâu sắc nhất:

Tác phẩm kể về cuộc gặp gỡ của chàng tân binh với nhân vật Giang và bố cô. Khi đó, “tôi” đang là quân nhân ở tiểu đoàn 5 tân binh. Hết hai ngày phép, anh trở về đơn vị nhưng khi đến Lương Sơn đã nhảy xuống. Trời tối đến mức anh không thể trượt và ngã và tuột quai dép. Anh mò mẫm đi ra giếng tắm rửa rồi hỏi cô gái đang gánh nước. Giang giúp anh buộc lại dây dép và rửa chân kỹ hơn. Sau một thời gian trò chuyện và làm quen, Giang mời anh về nhà, mời nước và cơm. Đang nằm trên giường,  thì bố Giang trở về,”tôi” hoảng hốt, giật bắn người và ấp úng trả lời những câu hỏi của ông. Để mọi người không khó xử, Giang đã nói dối và giới thiệu anh với bố là bạn cũ. Ông vui mừng khi nghe tin người chiến binh trẻ phải trở về đúng giờ. Đồng thời, để xe đạp cho Giang nhẹ nhàng “đưa” tôi về đơn vị trước khi điểm danh. Ăn xong, “tôi” và Giang đi bộ về nơi “tôi” đóng quân rồi chia tay. Hai ngày sau, “tôi” gặp lại bố Giang. Trong giây phút vội vàng, ông chỉ kịp nói vài câu và chuyển lời hộ con gái đến anh tân binh. Sau này, “tôi” được biết ông đã chết. Những ngày sau đó, “tôi” luôn nhớ về cuộc gặp gỡ có người đó.

5. Tóm tắt nội dung tác phẩm Giang của Bảo Ninh điểm cao nhất:

Tác phẩm xoay quanh ba nhân vật: “Tôi”, Giang và bố Giang. “Tôi” là binh nhì, quân nhân của tiểu đoàn 5 tân binh. Sau khi kết thúc khóa huấn luyện, “tôi” được nghỉ hai ngày. Khi đến sân khấu Lương Sơn, “tôi” không thể trượt ngã và lấm bẩn. Người lấm lem đi đến một cái giếng gần đó để rửa chân và buộc lại dây dép thì nhìn thấy một cô gái đang múc nước gần đó. Trong giây phút hồi phục, anh nhìn thấy tên cô viết bằng mực tím trên vành mũ. Em tên Giang, đang học lớp 10 B3. Sau một thời gian làm quen và trò chuyện, Giang giúp tân binh rửa chân và thắt dây dép. Nhìn thấy sự ân cần, quan tâm của cô dành cho mình, “tôi” cảm thấy vô cùng bất an, đứng im lặng. Giang đưa anh về căn nhà nhỏ của mình. Dưới mái tranh và bức tường bùn chỉ có một chiếc kê giường, một chiếc đèn Mỹ, một bộ ấm trà và một chiếc bát trên chiếc giường tre. Đang định xỏ dép cho “mình”, Giang chợt nhớ ra ở nhà có đồ ăn nên quyết định ra ngoài mời anh lính. Đang nằm trên giường, “tôi” giật mình bật dậy vì nhìn thấy ông đại tá. Ông liên tục hỏi những câu hỏi về “tôi” khiến “tôi” vô cùng bối rối. Để cứu vãn tình thế, Giang lập tức giới thiệu bố là bạn cũ và mời đi ăn tối cùng hai con. Ông vui mừng nhưng không quên nhắc nhở người chiến sĩ phải về đơn vị đúng giờ. Trước sự than vãn của Giang, anh đồng ý để lại xe đạp cho con rồi cẩn thận trói con lại rồi đi về nhà. Ăn xong, Giang và “tôi” lái xe về đơn vị và nói lời chia tay trong tâm trạng buồn bã, tiếc nuối. Hai ngày sau, “tôi” gặp lại bố Giang và nghe nói Giang vẫn còn nhớ tôi. Cô còn yêu cầu ông gửi cho tôi một bức ảnh của cô nhưng ông lại quên mang theo. Một thời gian sau, tôi được biết ông đã chết.  Những tháng ngày về sau, “tôi” luôn nhớ về cuộc gặp gỡ chan chứa tình người ấy.

6. Vài nét về tác giả tác phẩm:

6.1. Tác giả:

Tác giả tên Bảo Ninh tên thật là Hoàng Âu Phương, sinh tháng 10 năm 1952. Ông quê ở xã Bảo Ninh, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình.

Bảo Ninh là con cả trong một gia đình có truyền thống giáo dục, cha là Giáo sư Hoàng Tuệ, Viện trưởng Viện Ngôn ngữ học và cũng là người có nền tảng xây dựng và phát triển lĩnh vực ngôn ngữ học tiếng Việt trong các trường đại học ngay khi hòa bình lập lại.

Năm 1975, ông giải ngũ về Hà Nội học đại học. Sau khi tốt nghiệp, ông tìm đến Bảo Ninh làm việc tại Viện Hàn lâm Khoa học Việt Nam. Nhà văn bắt đầu sự nghiệp viết văn ở tuổi 32. Ông học trường viết Nguyễn Du hai năm, sau đó làm việc ở báo Văn Nghệ Tre và trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1997.

Phong cách nghệ thuật: Giọng văn nhẹ nhàng, điềm đạm.

Tác phẩm chính: Nỗi buồn chiến tranh, Trại bảy chú lùn,….

6.2. Hoàn cảnh sang tác:

Tác phẩm của Giang Trích tuyển tập truyện Bảo Ninh – truyện ngắn. Truyện ngắn là chương 1 trong tuyển tập truyện – Truyện kể về những kỷ niệm ngày nhập ngũ của tác giả.

6.3. Bố cục:

Tác phẩm Giang làm ba phần:

– Phần 1 (từ đầu đến “còn sớm, mới sáu giờ kém mà, anh”): Cuộc gặp gỡ giữa nhân vật tôi và Giang ở giếng nước

– Phần 2 (tiếp đến “con về khuya bố không yên tâm đâu”): Cuộc gặp gỡ giữa bố Giang và nhân vật “tôi”

– Phần 3 (còn lại): Cuộc chia tay giữa Giang và “tôi”