Bài văn tự sự Người ấy sống mãi trong lòng tôi hay nhất

Bài văn tự sự Người ấy sống mãi trong lòng tôi hay nhất
Bạn đang xem: Bài văn tự sự Người ấy sống mãi trong lòng tôi hay nhất tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

1. Dàn ý bài văn tự sự Người ấy sống mãi trong lòng tôi:

Mở bài: giới thiệu tác giả tác phẩm

Thân bài: Ví dụ về mẹ:

Hình dáng, ngoại hình:

– Lớn tuổi: theo thời gian, tuổi mẹ tăng lên.

– Tóc mẹ đã điểm vài sợi bạc: tóc mẹ đã điểm vài sợi bạc vì mẹ phải lo cho gia đình.

– Mắt: còn tinh, nhìn rõ.

– Nụ cười: ấm áp, tốt bụng

– Đôi bàn tay: gầy guộc, xương xẩu vì phải buôn gánh bán bưng ngoài mưa gió với biết bao cực khổ.

– Thân hình: cân đối.

– Trang phục: thường mặc những trang phục đơn giản, phù hợp với hoàn cảnh.

Nhân cách:

– Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.

– Đối với gia đình: luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc.

– Đối với bản thân: nghiêm khắc và có trách nhiệm trong mọi việc.

Trời mưa to, gió lớn; Mẹ nhắc tôi không được ra ngoài.

Tôi không nghe lời mẹ, nghe theo lời lũ bạn rủ đi đá bóng với chúng bạn dưới trời mưa to.

Tuy nhiên, sau trận đấu đó, tôi bị sốt nặng.

Mẹ nhìn tôi nằm trên giường bệnh đầy trìu mến.

Mẹ chẳng những không một lời mắng mỏ, còn chạy đi mua thuốc cho em trong đêm mưa gió với biết bao lo lắng cho em.

Tôi cảm thấy rất có lỗi và tự trách mình.

Tôi thề với lòng là sẽ không bao giờ cãi lời mẹ như thế nữa.

Kỉ niệm ấy vẫn luôn theo tôi cho đến tận bây giờ và gây trong tôi một cảm giác sâu sắc về mẹ.

Kết bài: đánh giá lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật.

2. Bài văn tự sự Người ấy sống mãi trong lòng tôi:

Mẫu số 1:

Trong ngôi nhà xinh xắn của gia đình tôi. Tôi thương yêu và quý trọng tất cả các thành viên. Nhưng có lẽ người mà tôi yêu quý nhất chính là mẹ, mẹ là người chăm lo cho tôi nhất, yêu thương tôi nhất và là người sống mãi trong lòng tôi.

Từ khi sinh ra đến bây giờ, tôi đã được mẹ chăm chút ân cần như một báu vật. Mỗi khi tôi bị điểm kém, mẹ không quát mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói tôi sửa đổi. Khi tôi được điểm cao, mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khen: “Con gái mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và hạnh phúc.

Mẹ là người phụ nữ hiền dịu và hết lòng vì con gái, mẹ không vất vả để chăm con.  Như một chú chim con đang tập bay, mẹ tôi đã động viên tôi: “Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè rực nắng bên chiếc võng đung đưa, mẹ ru tôi ngủ bằng câu hát thật êm ái. Để dễ nhớ bài thơ mẹ đọc: “O tròn như quả trứng gà, Ô đội mũ, Ơ có râu” cách học của mẹ đã giúp tôi dễ dàng thuộc bài.

Mẹ chăm sóc nhưng không nuông chiều tôi, mẹ dạy cho tôi từng nếp sống, từng lời nói. Mẹ dạy tôi cách yêu thương người khác, những lời dặn đó không bao giờ tôi có thể quên được.

Rồi một đêm, tôi sốt cao, mẹ lo lắng cho tôi đến mức cả đêm đã thức trắng để canh chừng tôi, cho tôi uống thuốc, nấu cháo cho tôi ăn. Mẹ ngồi nói chuyện, tâm sự với tôi cho tôi đỡ mệt. Nhờ sự chăm sóc của mẹ, tôi đã nhanh chóng khỏi bệnh và có thể đi học bình thường trở lại.

Tôi yêu mẹ nhiều lắm, tôi hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui và không làm mẹ thất vọng. Mẹ thân yêu! Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã sinh ra con và nuôi dạy con nên người. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sẽ sống mãi trong lòng con.

Mẫu số 2:

Chắc hẳn trong lòng mỗi người luôn có hình bóng của người mình yêu thương nhất: người đó có thể là ông, bà, người đó có thể là cha, là anh, là chị, là bà con nhưng cũng có thể là người thân của mình. Người tôi yêu thương và gắn bó là mẹ tôi.

Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi là người gần gũi nhất với tôi. Vì bố thường xuyên đi công tác xa nên mẹ là người gần gũi nhất và cũng là người hiểu tôi nhất. Mẹ đã ở bên con để bù đắp những gì bố không thể cho con. Chính vì thế tôi rất yêu và kính trọng mẹ. Tôi biết mẹ tôi đã phải làm việc vất vả để nuôi tôi ăn học. Đôi bàn tay mẹ chai sạn vì làm lụng vất vả từ sáng đến chiều, nhưng đôi bàn tay ấy không hề mất đi hơi ấm. Khi áp bàn tay mẹ lên má, tôi bỗng như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua những khó khăn trên con đường tương lai. Khi tôi áp bàn tay mẹ lên má, nỗi buồn trong tôi bỗng chốc tan biến, đổi lại là sự bình yên mà tôi chỉ tìm thấy ở người mẹ thân yêu của mình. Bàn tay mẹ có thể không trắng trẻo, mịn màng như bàn tay của những người mẹ khác nhưng với con, bàn tay mẹ là đẹp nhất, ấm áp nhất trên đời này. Chắc chắn tôi sẽ không thể tìm được một đôi bàn tay nào giống như bàn tay của mẹ – đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.

Điều tôi thích thứ hai ở mẹ tôi là mái tóc của mẹ – mái tóc có mùi thơm đặc biệt. Tôi thích xem mẹ tôi gội đầu. Tôi cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy những xô nước do chính tay mẹ tôi dội lên đầu. Đôi khi bất chợt nhìn thấy mái tóc bạc trắng của mẹ, tôi thấy lòng mình chùng xuống và chợt thấy thương mẹ. Những lúc rảnh rỗi, tôi lại nhổ tóc mẹ thật sâu. Lúc đó, mẹ hỏi chuyện học hành, bạn bè. Con nói chuyện với mẹ về điểm 10 môn Toán hay điểm 8 môn Văn, hay kể cho mẹ nghe những câu chuyện ở lớp, ở trường. Mẹ không khen tôi đạt điểm cao như một số mẹ khác mà chỉ động viên, bảo tôi phải cố gắng hơn nữa. Đó là những giây phút thật êm đềm, thật hạnh phúc, là những giây phút mà tôi nhớ nhất, không bao giờ quên. Tôi biết rằng tôi sẽ không thể tìm được một nơi bình yên, một nơi khiến tâm hồn tôi nhẹ nhàng hơn khi ở bên mẹ. Và tôi không biết nếu trời không sinh ra mẹ thì tìm đâu ra những lời an ủi mỗi khi tôi buồn, tìm đâu những lời động viên, khích lệ để tôi tiếp tục bước tiếp. Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi một người mẹ tuyệt vời, tôi thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho những đứa con thơ ngây những người mẹ – món quà tuyệt vời nhất trên đời này.

Nhưng mẹ tôi cũng là một người rất nghiêm khắc. Khi tôi mắc lỗi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt giận dữ xen lẫn một chút buồn bã. Lúc đó, nhìn vào mắt mẹ, tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm mẹ buồn. Nhưng cũng như bố, mẹ tôi không đánh đòn, không mắng mỏ gay gắt mà nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng có một lần, vì quá tức giận, mẹ tôi đã đánh tôi mấy lần. Lúc đó tôi cảm thấy giận mẹ và nghĩ có lẽ mẹ không còn yêu tôi nữa. Tôi vào phòng khóc, nhưng không phải vì giận mẹ mà vì buồn, vì mẹ không còn dịu dàng, không còn yêu thương tôi nữa. Đó là một suy nghĩ trẻ con, phải không? Đêm đó, khi tôi đang ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang bước vào phòng. Tôi khẽ mở mắt, đó là mẹ tôi. Mẹ nhẹ nhàng bước vào và nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy một giọt nước trên má tôi. Hóa ra mẹ tôi đang khóc, có lẽ mẹ không biết tôi đã thức. Tôi chợt nhận ra rằng mẹ vẫn còn yêu tôi rất nhiều. Tôi biết mẹ đánh tôi vì thương tôi, chỉ vì muốn tôi tốt hơn. Vậy sao tôi không hiểu được, sao tôi không cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho tôi. Tôi rất muốn ngồi dậy ôm mẹ nói lời xin lỗi nhưng không dám, chỉ biết nằm đó nghe tiếng mẹ bước ra khỏi phòng mà chợt thấy sống mũi cay cay. Và tôi biết rằng có lẽ cả đời này, tôi sẽ không bao giờ đền đáp được những gì mẹ đã cho tôi, những gì mẹ đã hy sinh cho tôi. Giờ em chỉ biết cố gắng học thật giỏi, trở thành “con ngoan, trò giỏi” để đền đáp công ơn của mẹ và để luôn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mẹ. Bạn sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời tôi, là nơi tôi tìm thấy bình yên.

Đối với tôi, mẹ là người quan trọng nhất, là người tôi yêu thương nhất và là người đẹp nhất trong trái tim tôi. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, làm nhiều việc tốt để không phụ lòng mẹ và để mẹ không bao giờ phải buồn vì em. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm” – đó là điều con rất muốn nói với mẹ và con chắc chắn rằng sẽ có lúc con nói với mẹ điều đó từ tận đáy lòng mình.

3. Bài văn về người mẹ – Người sống mãi trong lòng tôi:

Sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi tự hào kể cho mọi người một câu chuyện “Cổ tích đương đại”. Câu chuyện kể về một người đàn bà vĩ đại. Cô như cô tiên cho tôi hơi ấm, như vầng trăng soi đường cho tôi, như cô giáo dạy tôi tri thức. Bạn có biết đó là ai? Đó là mẹ tôi! Mẹ sống mãi trong lòng tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi. Tóc mẹ cũng ngả sang hai màu trắng và đen. Mẹ nói “Mẹ già rồi”. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, rất trẻ. Theo năm tháng, đôi vai mẹ cũng gầy đi. Cũng chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn công việc gia đình. Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ ấy chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến dành cho chúng tôi và bố. Hình như mẹ tôi lúc nào cũng nở nụ cười dễ mến trên môi, giục tôi chăm chỉ học hành. Mỗi sáng đến trường, mẹ nở nụ cười dịu dàng với tôi, rồi chiều về lại đặt nụ hôn lên trán tôi. Thế là đủ làm tôi vui rồi. Giờ đây, đôi bàn tay gầy guộc, xương xẩu của mẹ đã xuất hiện những vết chai sần. Vết chai ẩn hiện hai chữ “yêu con”. Tình mẹ ấm áp như dòng sông lấp đầy bờ xa, như nước mắt chảy trong nguồn, như dòng suối xanh phủ đầy cát bụi.

Khi con vừa lọt lòng mẹ đã cho con dòng sữa ngọt ngào. Dòng sữa ấy trong tôi còn đọng mãi, như chất keo hàn gắn tình cảm mẹ con. Rồi một ngày, tôi sẽ không quên. Tôi vẫn nhớ rất rõ tuổi thơ của mình với mẹ. Một tuổi thơ êm đềm, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có cả nước mắt. Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi tập đi. Mỗi lần tôi ngã, tôi đều được mẹ ôm vào lòng. Như chú chim non tập bay, người mẹ động viên: “Con giỏi lắm”. Rồi những mùa hè nắng vàng bên chiếc võng đung đưa. Mẹ ru con: Điệu xưa ấm áp ngọt ngào. Quê hương yêu dấu qua tiếng hát của mẹ càng đẹp biết bao. Rồi cho đến khi tôi vào lớp 1, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, mẹ cũng đã chuẩn bị cho tôi cả một chặng đường vào đời. Mẹ muốn tôi học giỏi và đạt điểm cao. Vì vậy, trong những năm qua, tôi đã đạt được kết quả tốt trong học tập “Con cảm ơn mẹ!”. Đó là tất cả tôi có thể nói. Mẹ tôi dạy tôi làm nhiều việc nhà để tôi có thể trở thành một bà nội trợ như bà. Biết rửa bát, biết quét nhà, biết nấu cơm là những thành quả tôi học được từ mẹ.

Trong gia đình, mẹ luôn là người vợ đảm, mẹ hiền và là “báu vật sống” quý giá. Đối với tôi, những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chứa đầy tình yêu thương sâu sắc mà mẹ dành cho tôi và cho những người thân yêu của tôi. Vậy đấy, nhờ có mẹ mà hạnh phúc gia đình tôi được nhân đôi. Bố con tôi không thể sống thiếu mẹ ở bên. Một ngày xa mẹ như xa cả một thế giới. Nhớ lời mẹ dạy về tình người “Sống ở đời cần phải có tấm lòng”. Và mẹ cũng có một tình yêu thương thực sự lớn. Nhờ lời dạy của mẹ mà tôi đã có lúc làm được những việc có ích. Mẹ tôi không chỉ như vậy. Mẹ là giáo viên mầm non. Một nghề mà mẹ tôi đã kiên trì gần hai chục năm qua. Vậy đấy, vậy là mẹ không phải là thầy trong mắt tôi mà còn trong mắt mọi người.

Một mình ngồi bên cửa sổ nhìn cây xương rồng mẹ trồng. Tôi nhớ, nhớ rất nhiều lời mẹ dặn: “Mẹ chúc con luôn khỏe mạnh như cây xương rồng không loài sâu bọ nào chạm tới được”. Nhưng tôi thấy cô ấy giống cây xương rồng hơn. Bởi vì dù có trải qua chuyện gì, mẹ vẫn kiên trì vượt qua. Mẹ đứng vững trước sóng gió dữ dội của thời gian. Mẹ tôi thật tuyệt.

Câu chuyện cổ tích đương đại của tôi có ý nghĩa. Mẹ tôi là bà tiên, là mặt trời, là báu vật sống. Tôi rất biết ơn mẹ tôi. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, làm những việc có ích để không phụ lòng mẹ, người đã mong mỏi, đặt trọn niềm tin và hy vọng vào em. Không chỉ bây giờ mà cả trong tương lai, con sẽ luôn yêu mẹ. Những điều mẹ đã làm cho tôi thì không thể nào kể hết được, nhưng những điều tôi đã làm cho mẹ thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đến bao giờ con mới đền đáp được tình mẹ dành cho con đây? Có lẽ cả đời.