1. Viết đoạn văn ngắn tả ngoại hình một cụ già mà em biết ý nghĩa nhất:
Bà ngoại của em tên là Ngọc, một phụ nữ có vẻ ngoài rất đặc biệt. Bà đã bước qua tuổi tám mươi, nhưng nhan sắc vẫn là một điều kỳ diệu. Khuôn mặt của bà tròn trịa, với những nếp nhăn nhẹ nhàng chứng tỏ cuộc đời dày dạn kinh nghiệm. Đôi mắt của bà có màu nâu đậm, lấp lánh như những viên ngọc quý, luôn toả ra sự sáng sủa và ấm áp.
Tóc bà dài đen mượt, dù đã có vài sợi bạc trắng xen lẫn. Bà thường buộc tóc gọn gàng vào một búi cao, để lộ nét mặt thanh thoát và sự điềm đạm của người phụ nữ đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời. Bà luôn ưa chuộng những bộ áo dài truyền thống, với hoa văn tinh tế và màu sắc tươi sáng. Những bộ áo dài ấy vừa giúp bà duyên dáng hơn, vừa thể hiện sự kính trọng đối với truyền thống và văn hóa Việt Nam.
Bàn tay của bà là nơi thể hiện sự khéo léo và sự quan tâm đến chi tiết. Bà luôn trồng những loại cây cỏ xanh mướt trong sân nhà, tạo nên một không gian yên bình và gần gũi với thiên nhiên. Cả ngôi nhà của bà ngoại cũng phản ánh sự tỉ mỉ và sự ân cần của bà. Mỗi vật dụng, từ những chiếc đèn dầu cổ kính đến những bức tranh treo tường, đều được bày trí một cách hài hòa và sắp xếp ngăn nắp.
Một trong những đặc điểm đáng yêu nhất của bà ngoại chính là nụ cười của bà. Đôi môi mảnh mai với hàng răng trắng ngần luôn tạo nên sự tươi sáng và phấn khích. Mỗi khi bà nói chuyện với tôi, bà luôn toả ra vẻ hiền lành và sự quan tâm chân thành. Bà có khả năng lắng nghe và chia sẻ lời khuyên tử tế, như một nguồn tri thức và kinh nghiệm vô tận.
Bà ngoại là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cũng rất dịu dàng và quan tâm đến mọi người xung quanh. Từ những bữa cơm trưa ấm áp đầy món ngon truyền thống cho đến những lời chia sẻ thấm thía về cuộc sống, bà luôn là nguồn động viên vững tin cho gia đình. Sự hiện diện của bà trong cuộc sống của tôi là một niềm tự hào và một nguồn cảm hứng vô tận.
2. Viết đoạn văn ngắn tả ngoại hình một cụ già mà em biết đạt điểm cao:
Ở đầu làng của tôi, có một cây đa cổ thụ rất to, mấy người ôm không xuể. Bóng đa rộng che khắp một khoảng đất. Trong những ngày hè oi bức, khi đi xa về, được ngồi nghỉ ở quán nước dưới gốc đa, mệt nhọc tự nhiên tan biến. Người bán hàng nước là một cụ già hiền lành, nhân hậu. Ai đã từng ghé quán đều phải cảm động vì sự tốt bụng của bà. Bà cụ có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi. Sức nặng của thời gian thể hiện rõ nhất trên cái lưng còng. Những năm tháng vất vả đã đè nặng lên đôi vai run rẩy ấy. Tóc bà đã bạc. Chân tay cũng yếu hơn. Bàn tay bà nhăn nheo xuất hiện những vết đồi mồi. Chân bà cụ bị đau khớp nên ít khi đi lại. Mặc dù vậy, khuôn mặt bà vẫn có nét hồng hào, trông phúc hậu như một bà tiên. Đôi mắt bà vẫn còn tinh tường lắm. Bà cụ rất thích ăn trầu. Mỗi lần thấy bà bỏm bẻm nhai, tôi lại nhớ đến bà ngoại, bà tôi khi còn sống cũng hay ăn lá trầu không… Bà cụ bán hàng nước hình như không có người thân thích. Bà lão ngồi ở gốc đa này bán hàng từ bao giờ. Chỉ biết từ khi tôi còn bé, tôi đã thấy bà ở đó rồi. Bao nhiêu năm đã trôi qua, hình ảnh bà cụ gắn liền với gốc đa, với mùa hè. Hàng năm, mỗi khi thấy bà cụ dọn hàng quán, tôi biết, mùa hạ đã đến.
3. Viết đoạn văn ngắn tả ngoại hình một cụ già mà em biết ngắn gọn nhất:
Một trong những người thân yêu nhất của tôi là bà ngoại. Từ khi tôi mới chào đời, bà đã ru tôi bằng những lời ru ngọt ngào của làng quê xứ Quảng mến thương. Ngoại tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn tôi với ánh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, tôi lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyền cho tôi bao yêu thương, tưởng như thời còn bé được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát. Những ngày thơ ấu, tôi được sống trong tình thương bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc tôi chu đáo. Bằng những lời hát êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã ru tôi say nồng giấc ngủ. Tôi lớn lên từ lời ru ngọt ngào ấy.
4. Viết đoạn văn ngắn tả ngoại hình một cụ già mà em biết thú vị nhất:
Ông Bảy đã bước qua tuổi bảy mươi, làn da vẫn tươi hồng, gương mặt tròn trịa với những nếp nhăn thể hiện sự trưởng thành của tuổi già. Tóc ông đã bạc trắng, nhấn nháo lên từng sợi. Đôi mắt ông màu nâu sáng, luôn tỏ ra chậm rãi mỗi khi nhìn ngắm một vật gì đó. Mỗi khi ông cười, ánh mắt phản ánh sự hiền lành, lòng hào hiệp và lòng biết nhường nhịn. Mỗi lần đến thăm nhà ông Bảy, tôi cùng ông dọn dẹp nhà cửa và lấy nước từ giếng khơi, cùng ông tưới cây kiểng trước sân nhà. Ông khen tôi ngoan ngoãn. Chúng tôi cùng làm việc và trò chuyện vui vẻ. Thật sự vui nhất là khi ông Bảy kể lại những câu chuyện xưa. Giọng kể của ông ấm áp, rõ ràng, đôi khi còn vang lên tiếng cười, tạo cho ông Bảy một vẻ trẻ trung hơn tuổi thật. Sau mỗi câu chuyện, ông Bảy thường dạy tôi rằng: “Sống trên đời phải có tình thương, có lòng hiếu thảo và lòng yêu thương quê hương.” Ông khuyên tôi không nên theo đuổi những điều xấu xa, mà hãy học những điều tốt lành. Tôi phải biết lắng nghe lời dạy của thầy cô và cha mẹ, và cần phải chăm chỉ học hành để đạt được những thành tựu như bạn bè, chị em.
5. Viết đoạn văn ngắn tả ngoại hình một cụ già mà em biết hay nhất:
Cụ Tứ là bà cụ bán nước ở đầu xóm em. Bà nay đã trên 60 tuổi, nhưng do cuộc sống khó khăn, nên bà trông già hơn so với tuổi thật. Vẻ ngoài của bà là gầy gò và da ngăm. Lưng bà còng xuống, không thể đứng thẳng hoàn toàn. Làn da bà nhăn nheo và lỏng lẻo. Do gầy gò, khuôn mặt bà thể hiện rõ nét sự khắc khổ với gò má cao và hai má hõm vào. Bàn tay bà to và có những vết chai sạn dày. Đôi bàn tay ấy nấu chè, luộc khoai, nấu xôi và bán đủ thứ lặt vặt ở đầu xóm để kiếm sống. Mỗi khi em đến quán nước, ngồi cạnh bà, em có cơ hội quan sát bà bán hàng, trò chuyện với khách. Khi rảnh rỗi, bà ngồi ở góc chõng tre, tựa lưng vào gốc đa. Rồi chải lại mái tóc bạc trắng đã mất đi nhiều, chỉ còn một ít. Đôi mắt bà nhìn xa xăm, mơ màng như đang hồi tưởng lại một điều gì đó.
6. Viết đoạn văn ngắn tả ngoại hình một cụ già mà em biết hấp dẫn nhất:
Bà nội của em đã bước qua tuổi bảy mươi. Mọi người đều ngợi khen bà vẫn là một người phụ nữ lão tuổi rất xinh đẹp. Bà cao khoảng 160cm, nhưng với sự còng lưng hiện tại, em không thể chính xác đo được chiều cao của bà. Da bà màu trắng hồng, thể hiện sức khỏe tốt. Gương mặt tròn trĩnh với đôi mắt hiền hậu, luôn tươi cười khi nhìn em. Bà để mái tóc dài vuông xuôi, lấm tấm bởi những sợi tóc bạc. Bà thường buộc tóc gọn lại bằng một chiếc trâm gỗ. Vì đã mắt kém, bà thường đeo kính đọc khi đọc sách hoặc đan len. Bàn tay và khuôn mặt của bà có nhiều nếp nhăn do thời gian. Khi bà cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt rất tự nhiên, không gì đáng sợ. Em thích nhất là được nằm vào lòng bà, cầm những bàn tay nhăn nheo của bà rồi nghe bà kể chuyện từ ngày xưa.