1. Dàn ý đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương:
Mở bài:
Dẫn dắt vào câu chuyện của chính mình hai mươi năm trước. Bi kịch tan nát gia đình.
Thân bài:
Quá trình kết hôn và chung sống với vợ:
– Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, được nuông chiều. Tính cách có phần hay ghen.
– Vũ Nương là con một người làng bên, biết nàng xinh đẹp lại đoan trang nên tìm mọi cách đưa nàng về làm vợ.
– Cô ấy luôn khéo léo, dù tôi không thực sự tin tưởng nhưng cô ấy chưa bao giờ làm điều gì khiến vợ chồng bất hòa.
– Ở với nhau ít lâu, triều đình nghe tin chiêu binh Chiêm. Tôi không biết chữ nên bị gọi đi.
– Khi ra đi, mẹ khóc báo hiếu, Vũ Nương rót rượu trả hiếu để em bình an trở về.
Thời gian tôi xa nhà và trở về:
– Đi lính ba năm, trải qua sinh tử, địch bại, được trở về cố hương.
– Khi ấy Vũ Nương sinh được một người con trai tên là Đản.
– Tuy nhiên, niềm vui không trọn vẹn khi người mẹ già qua đời vì ngóng tin con.
– Mọi thứ ở nhà Vũ Nương đều hoàn hảo, thực sự tôi vẫn coi đó là nghĩa vụ của nàng.
Nghi án Vũ Nương
– Tôi đưa con ra thăm mộ mẹ nó nhưng nó không chịu đi theo và hỏi tôi có phải bố nó không.
– Tôi nghi ngờ, gặng hỏi con, cháu hồn nhiên nói rằng đêm nào bố cũng đến, mẹ đi rồi về, mẹ bế thì ngồi chứ bố có bao giờ bế đâu.
– Nghe vậy, trong lòng tôi thầm nghĩ vợ mất kỷ luật nên với bản tính của mình, tôi không tiếc lời mắng mỏ thậm tệ mặc cho cô ấy thanh minh, hàng xóm sang giúp đỡ, tôi vẫn đuổi cô ấy ra ngoài.
Cái chết của Vũ Nương, niềm ân hận muộn màng của tôi:
– Lời trách mắng của tôi khiến Vũ Nương vô cùng đau khổ, nàng chỉ nói với tôi một câu rồi tắm rửa sạch sẽ, chạy ra bến Hoàng Giang gieo mình xuống đó.
Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ nàng, nhưng trong lòng tôi cũng có chút hối hận nên đi tìm xác nàng nhưng không tìm được.
– Rồi một đêm tôi trằn trọc không ngủ được, đang ngồi với con bên ngọn đèn, bỗng nó chỉ vào bóng tôi in trên tường và nói: “Ba lại về”. Giờ tôi mới hiểu Vũ Nương, hiểu nỗi oan của nàng khi mình bị nghi oan. Nhưng quá khứ không còn cứu vãn được nữa.
– Ngày qua ngày, có một người tự xưng là Phan Lang đến gặp tôi.
– Anh ta kể rằng anh ta được Linh Phi của Nam Hải Long Vương cứu thoát khỏi một vụ đắm tàu và gặp vợ tôi ở dưới đó. Cô tôi nhờ cô bảo tôi lập đàn cho cô.
– Theo lời dặn của Vũ Nương, tôi dựng đàn hát ba ngày bên bến Hoàng Giang, đến ngày thứ ba nàng cũng trở về.
– Nàng đứng giữa chiếc kiệu hoa, chiếc võng sáng choang giữa sông, từ biệt tôi rồi biến mất.
– Tôi ân hận, day dứt vì lòng ghen tuông của mình đã đánh mất một người vợ hiền thục đảm đang như Vũ Nương.
– Nỗi ân hận dày vò tôi, hai mươi năm qua tôi sống cô độc để nuôi dạy Đản.
-Giờ nó đã lớn, sắp lập gia đình, tôi mong Vũ Nương ở xa cũng nhìn thấu mà tha thứ cho người như tôi.
Kết bài:
Nêu cảm nhận về tác phẩm
2. Những bài đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất:
2.1. Bài mẫu 1 – bài đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất:
Tôi tên là Trường Sinh, hôm nay tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện của gia đình tôi để các bạn lấy câu chuyện của tôi làm gương mà biết giữ gìn hạnh phúc gia đình, đừng đợi đến tan cửa nát nhà để rồi hối hận như tôi.
Năm tôi tròn 20 tuổi, mẹ tôi nhờ người mai mối và hỏi cưới một cô gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết. Cô ấy năm ấy vừa tròn chín tuổi, dáng người đoan trang, dịu dàng, khuôn mặt ưa nhìn, tính tình đàng hoàng… Khi mẹ hỏi cưới tôi, tôi mừng lắm vì lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại đảm đang. Sau một thời gian ngắn chung sống hạnh phúc, vợ tôi là Vũ Nương mang thai đứa con đầu lòng, cũng là lúc tôi phải theo lệnh vua lên đường chinh chiến. Ngày chia tay, mẹ tôi chỉ biết khóc và động viên tôi giữ gìn sức khỏe, bình an trở về để gia đình được đoàn tụ. Cha gần con, vợ gần chồng.
Chiến tranh và kẻ thù tiếp tục trong nhiều năm và sau đó kết thúc. Tôi được trở về nhà nên tôi rất vui. Nhưng vừa về đến nhà, tôi nghe tin dữ rằng mẹ tôi đã qua đời cách đây vài năm vì thương nhớ tôi vì bạo bệnh. Tôi buồn lắm bế con ra thăm mộ bà ngoại nhưng nó không chịu đi theo. Anh ấy nói với tôi rằng tôi không phải là bố anh ấy, bố anh ấy là tôi mỗi đêm. Nghe con nói vậy, tôi giận lắm, máu ghen trong người sục sôi. Vợ tôi nổi tiếng xinh đẹp nên không khó để được chú ý, thế là tôi ngay lập tức tin lời con trai và đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Thậm chí, tôi còn nặng lời xúc phạm cô ấy, đuổi cô ấy ra khỏi nhà và đi đâu tôi không biết.
Cho đến khi tôi nghe có người trong làng chạy về báo với tôi: ” Tôi thấy vợ anh là Vũ Nương nhảy xuống sông tự tử”. Người hàng xóm đó còn nói vợ tôi đã làm gì cho mẹ tôi khi mẹ ốm mà tôi không có ở nhà, người đó nói tôi là người rất may mắn khi có Vũ Nương, nhưng tôi không biết quý trọng cô ấy. Nghe những lời đó, tôi vô cùng ân hận và sốc trước hành động quyết liệt của vợ, không ngờ cô ấy lại phản ứng quyết liệt như vậy, trong lúc tức giận tôi đã đuổi cô ấy đi, cô ấy chỉ biết quay về nhà mẹ đẻ và chờ đợi. Để tôi bình tĩnh tìm hiểu sự việc và đưa cô ấy về nhà, chứ cô ấy chọn cái chết để chứng minh sự oan uổng của mình, tôi rất xin lỗi.
Nhiều đêm tôi không ngủ được, con cứ đòi bú mẹ, hình ảnh người vợ cứ hiện về ám ảnh tâm trí tôi. Tôi ngồi trước ngọn đèn phản chiếu bóng của tôi trên tường, sau đó con trai tôi thức dậy và nó vui mừng nói với tôi “đó là bố của nó” .Tôi ôm mặt khóc nhưng đã quá muộn, vợ tôi đã chết và không thể sống lại.
Ở làng tôi ở có một người đánh cá tên là Phan Lang, anh ta ngã xuống sông không chết, sau khi tỉnh lại, anh ta đến nhà tôi kể rằng đã gặp vợ tôi ở thủy cung. Vợ ta là Vũ Nương muốn ta lập đàn cho nàng. Tôi nghe lời vợ lập đàn để thanh minh cho lỗi lầm của mình, trong màn sương mù của thực tại, tôi thấy vợ tôi là Vũ Nương ngồi trên kiệu hoa, đưa võng lên trời, không trở về với tôi và các con.
2.2. Bài mẫu 2 – bài đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất:
Tôi là Trương Sinh, con một phú ông nổi tiếng trong vùng. Từ nhỏ tôi đã không ham dùi mài kinh sử nên khi lớn lên chỉ biết sống dựa vào nhà. Nhiều người nói tôi trăng hoa, nhưng tôi không nghĩ vậy, bởi từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích một người, đó là Vũ Thị Thiết, cô gái Nam Xương, nhà nghèo nhưng nổi tiếng cách cư xử tốt và suy nghĩ tốt. Tôi nói với mẹ tôi. Tính ngày lành tháng tốt, mẹ chuẩn bị một trăm lạng vàng, đến nhà Vũ Nương xin cưới nàng cho tôi.
Cô ấy tuy xuất thân trong gia đình nghèo khó nhưng lại rất “từ bi, phúc hậu” nên cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, chẳng bao lâu sau đất nước có chiến tranh, tôi bị bắt đi lính. Khi ấy, Vũ Nương – vợ tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Ngày chia tay buồn vui lẫn lộn, đẫm nước mắt. Con cúi đầu cảm lời mẹ già dạy. Tôi đau đớn nghe lời từ biệt của Vũ Nương rồi lên đường đi biên ải. Trong lòng nhớ vợ con và lo cho mẹ già.
Vào chiến trường, tôi không khỏi nhớ đến ngôi nhà đơn sơ với mẹ già và người vợ trẻ. Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi đã có thể trở về quê hương của mình. Vừa về đến nhà, nghe tin mẹ già đã qua đời, tôi vô cùng đau xót và tiếc thương. Con trai – tên là Đan – lúc đó đã biết nói. Cảnh nhà heo hút, buồn bã. Tôi bế con ra thăm mộ mẹ. Đứa con còn chịu, còn người cha thì cứ khóc. Tôi cố dỗ con:
– Nín đi con, đừng khóc. Cha về, bà ngoại mất, lòng cha buồn lắm.
Đản ngây thơ hỏi lại tôi:
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy, nên tôi hỏi cậu bé, cậu bé nói:
– Trước có một người đàn ông, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi, nhưng ông ấy chưa bao giờ bế Đản.
Nghe các con nói mà tôi vừa đau lòng vừa giận. Vì vậy, vợ tôi là một người phụ nữ hư hỏng, trong khi chồng cô ấy ở chiến trường, anh ta ở nhà tán tỉnh những người đàn ông khác. Tuy nhiên, ở nơi bom đạn rơi, tôi đã quên mình không ngừng nhớ về cô, ngày đêm mong ngày đoàn tụ cùng cô.
Về đến nhà, tôi hét lên để trút giận. Vợ tôi viện đủ mọi cớ, hàng xóm hết lời khuyên can nhưng tôi mặc kệ, đuổi Vũ Nương đi. Biết con không tin vào sự thật, chị đau đớn ôm con lần cuối rồi ra khỏi nhà.
Chiều hôm đó, tôi nghe tin chị gieo mình xuống sông Hoàng Giang tự tử. Dù còn tức giận, tôi cũng giăng lưới vớt xác chị nhưng suốt đêm vẫn không tìm thấy.
Một đêm hiu quạnh, tôi ngồi ôm con bên ngọn đèn mới thắp mà xót xa nghĩ đến Vũ Nương. Bỗng cậu bé hét lên:
– Cha Đan lại đến rồi!
Tôi vội hỏi nó ở đâu, nó chỉ vào cái bóng của tôi trên tường. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Tôi đã giết chính vợ mình. Vợ tôi chết oan uổng vì sự mê muội, đa nghi, ghen tuông, ích kỷ của chính tôi. Tôi ân hận vô cùng. Nhưng quá trễ rồi. Chính tôi đã làm mất vợ, và làm Đan mất mẹ. Tôi rất xin lỗi nhưng đã quá muộn.
3. Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương ấn tượng nhất:
Tôi tên là Trường Sinh, quê ở Nam Xương. Vợ tôi là Vũ Thị Thiết, một người con gái hiền lành, nhân hậu. Vợ chồng tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc, hòa thuận và đứa con đầu lòng sắp chào đời. Thật không may, chiến tranh nổ ra vào thời điểm đó, nội chiến tiếp diễn và tôi bị gọi đi lính. Nhận lệnh, tôi từ biệt mẹ và vợ trong sự đau buồn, xót xa và tiếc nuối. Trước khi chia tay, mẹ tôi dặn dò cẩn thận:
– Đi sa mạc như vậy, phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng để bản thân bị tổn thương bởi một chút phù phiếm. Bạn phải nhớ điều đó, vì vậy tôi không lo lắng.
Con vâng lời mẹ, cùng Vũ Nương rót chén rượu từ biệt. Vợ tâm sự với tôi:
Anh đi chuyến này, em không dám mong anh đeo ấn, mặc áo gấm trở về cố hương. Chỉ mong ngày anh trở về mang theo hai chữ bình yên, vậy thôi. Chỉ sợ quân khó lường, thế địch khó lường. Giặc còn rình, quân còn giằng co. Rồi tôi thôi chặt tre, nhưng đến mùa dưa chín quá, tôi băn khoăn và mẹ chồng lo lắng. Nhìn trăng soi phố cũ, em soạn áo đông gửi người phương xa. Nhìn rặng liễu rủ trên đất hoang, ông thổn thức thương người tứ xứ. Dù biết tin có vẻ mệt mỏi nhưng không một cánh hoa hồng nào bay đi.
Ngay khi cô ấy nói xong, nước mắt tôi trào ra. Tạm biệt mọi người trong gia đình tôi, tôi đi chiến đấu. Tôi đi được vài ngày thì vợ tôi sinh con. Đó là một cậu bé bụ bẫm, trắng trẻo, được Vũ Nương đặt tên là Đản. Tin vui chưa được bao lâu thì tin dữ lại ập đến. Mẹ nàng vì thương và lo lắng cho anh trai trong trận chiến mà lâm bệnh nặng, Vũ Nương đã tận tình cứu chữa và thờ cúng.
Một năm sau, chiến tranh kết thúc, tôi trở về quê hương. Khung cảnh không thay đổi nhiều. Khung cảnh vẫn như lúc tôi tạm biệt gia đình để ra chiến trường. Khi về đến nhà, tôi nghe tin mẹ tôi đã qua đời. Tôi đang rất đau đớn và buồn bã. Và càng buồn hơn khi không hiểu vì sao bé Đản lại không chịu nhận tôi là bố. Nhân dịp về thăm mộ mẹ, tôi dẫn Đản đi cùng. Khi đến mộ, mọi cảm xúc trong tôi được đẩy lên cao trào, tôi không cầm được nước mắt, òa khóc như một đứa trẻ. Lúc đó tôi quay sang gọi bé Đản. Nó trợn mắt hỏi tôi:
– Ông cũng là cha tôi sao? Bố tôi thường im lặng, không nói một lời.
Phải mất một thời gian dài tôi mới biết rằng khi tôi đi vắng, có một người đàn ông đến nhà tôi mỗi tối. Vì ghen tuông hay nghi ngờ, tôi vội về nhà mắng nhiếc Vũ Nương. Tôi bỏ ngoài tai mọi lời bào chữa, giải thích của cô ấy cũng như lời bao biện của hàng xóm. Và rồi, tôi đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Vũ Nương ra bến Hoàng Giang gieo mình ở đó. May mắn thay, Linh Phi đã cứu cô trở thành cung nữ dưới cung điện rồng. Rồi nàng gặp Phan Lang – người cùng làng với ta, nàng sai Phan Lang mang về một bông hoa vàng, món quà nàng gửi tặng ta. Trong khi đó, ở nhà, tôi mới biết sự thật rằng người đàn ông chỉ là một cái bóng của Vũ Nương. Tôi vô cùng đau đớn và cay đắng, nhưng lúc đó đã quá muộn để hối hận. Phan Lang gặp tôi, kể chuyện và tặng tôi bông hoa vàng ấy làm kỷ niệm. Sáng hôm sau, tôi lập đàn để minh oan cho Vũ Nương bên bờ sông. Cô xuất hiện một lúc rồi biến mất.
Tôi chìm trong tuyệt vọng và tuyệt vọng. Chỉ vì sự đa nghi và ghen tuông mà tôi đã đánh mất một người vợ rất tốt, và tự tay mình phá vỡ cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, êm đềm và hòa thuận của mình. Tôi rất xin lỗi!