1. Thuyết phục từ bỏ quan niệm kỳ thị với người khuyết tật:
Chẳng ai mong muốn mình sinh ra lại bị thiếu thốn, thiệt thòi về thể xác cả. Chúng ta may mắn thì được lành lặn như bao người. Nhưng cũng có biết bao nhiêu người sinh ra thiệt thòi, người thị khuyết tật về chân tay, người lại khuyết tật về bộ não. Người khuyết tật là những người không được lành lặn, may mắn như người bình thường, họ đã phải chịu những sự dày vò về thể xác, đau đớn hơn còn có rất nhiều người kém hiểu biết kỳ thị, xa lánh họ. Vấn nạn kỳ thị, xa lánh người khuyết tật thực sự rất nghiêm trọng, có thể gây ra những hệ luỵ lâu dài trong xã hội.
Kỳ thị người khuyết tật là thái độ thiếu tôn trọng, xa lánh, phân biệt đối xử với những người khuyết tật. Có thể chỉ bằng một ánh mắt coi thường xa lánh hoặc có thể là thái độ thiếu hòa nhã, tôn trọng với họ. Thấy họ đến thì dè bỉu, chê bai, xa lánh không ngồi cùng với họ. Chúng ta công nhận trong xã hội này có rất rất nhiều những thái độ, hành vi kỳ thị người khuyết tật vẫn đang xảy ra hàng ngày. Vấn nạn này thực sự rất đáng báo động.
Pháp luật Việt Nam đã quy định người khuyết tật có quyền bình đẳng như bao người bình thường khác, họ cần được đối xử như những người bình thường. Vì vậy, bất kỳ hành vi kỳ thị, đối xử phân biệt, thậm chí phỉ báng, xúc phạm, đánh đập họ đều có thể bị xử phạt. Biết được điều đó nhưng vẫn có rất nhiều người có thái độ phân biệt, kỳ thị với những người khuyết tật. Tại sao vậy?
Thứ nhất là những nhận thức còn eo hẹp của những người xung quanh. Rất nhiều người cho rằng người khuyết tật là do kiếp trước làm nhiều điều ác nên kiếp này bị trừng phạt, do đó, kỳ thị với họ là xứng đáng với những gì họ nhận được. Thứ hai là có một số người quan niệm những người khuyết tật có hình dạng xấu xí, dị hợm, tiếp xúc hay qua lại với họ chỉ mang đến những điều xui xẻo, đen đủi nên giữ khoảng cách với họ, lập ra ranh giới với họ. Tóm lại sự kỳ thị với người khuyết tật đều xuất phát từ những nhận thức lệch lạc của con người.
Hậu quả của sự kỳ thị này vô cùng nghiêm trọng. Trước hết là với chính những người khuyết tật. Do bị kỳ thị, xa lánh họ không được tham gia vào các hoạt động văn hoá, xã hội, hậu quả là không xin được việc, không thể lao động sản xuất để nuôi sống bản thân mình. Sau nữa là cho xã hội, những người khuyết tật không lao động được thì cũng là gánh nặng cho xã hội. Rất nhiều người khuyết tật bị lăng mạ, sỉ nhục, thậm chí bị bỏ rơi, nguyền rủa, không chăm sóc, điều đó thực sự là tiếng chuông đáng báo động về sự suy đồi đạo đức trong xã hội.
Tóm lại kỳ thị những người khuyết tật là một hành vi xấu xí, rất đáng lên án. Chúng ta hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ để thấy được rằng: họ rất đáng thương, sinh ra đã thiệt thòi hơn người khác, chúng ta thay vì kỳ thị họ hãy đối xử bình đẳng với họ, động viên họ để họ có thêm nghị lực sống, trở thành người có ích cho xã hội.
2. Thuyết phục từ bỏ quan niệm kỳ thị với người khuyết tật hay nhất:
Người khuyết tật là những người yếu thế trong xã hội. Tuy nhiên, họ lại bị một số người xung quanh hắt hủi, bỏ rơi. Kì thị người tàn tật là quan niệm xấu cần phải từ bỏ và loại trừ khỏi xã hội hiện nay.
Những người khuyết tật phải chịu đựng nỗi đau và khiếm khuyết trên cơ thể. Điều này khiến họ rất khó để có thể hòa nhập với cộng đồng, bị kì thị và đối xử bất bình đẳng. Kì thị người khuyết tật chính là thái độ khinh thường, xa lánh người khuyết tật chỉ vì những khiếm khuyết trên cơ thể của người đó. Pháp luật của Việt Nam quy định rất rõ trong “Luật về người khuyết tật”, người khuyết tật cũng giống như mọi người khác, đều bình đẳng trước xã hội và được nhà nước, pháp luật bảo vệ về quyền và lợi ích hợp pháp. Do đó, bất kì cá nhân, tổ chức nào có hành vi thiếu tôn trọng, xâm hại đến người tàn tật đều phải chịu hình phạt thích đáng tùy theo mức độ vi phạm của mình.
Ở ngoài cộng đồng, những người tàn tật bị xúc phạm, lăng mạ bởi những lời lẽ thiếu tôn trọng, bỗ bã. Khó khăn hơn nữa là họ bị đối xử bất công ngay trong chính ngôi nhà mình sinh sống. Họ bị hắt hủi, đánh đập, không nhận được tình yêu thương và sự chăm sóc của người khác.
Vậy lí do nào dẫn đến quan niệm kì thị người khuyết tật? Trước hết, điều này bắt nguồn từ quan niệm của người xưa về người khuyết tật. Một số người cho rằng người tàn tật là hiện thân của những điều xui xẻo, không may mắn. Họ tin vào thuyết nhân quả và nghĩ kiếp trước của người đó ở ác nên kiếp này mới bị trừng phạt. Với người lành lặn, người khuyết tật được xem như là những người không bình thường. Trong mắt mọi người, họ trở thành gánh nặng đối với gia đình, cộng đồng, xã hội.
Quan niệm kì thị người tàn tật chỉ cho thấy những yếu kém trong nhận thức của cá nhân đối với vấn đề xã hội và cuộc sống. Quan niệm ấy khiến người tàn tật ngày càng trở nên tự ti, không dám đối diện với đám đông. Đồng thời, cản trở họ tiếp cận với các dịch vụ y tế, hoạt động giáo dục, chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội,…
Vì vậy, chúng ta cần thay đổi và từ bỏ quan niệm này ngay từ hôm nay. Việc từ bỏ quan niệm kì thị người tàn tật sẽ cho ta cái nhìn cởi mở hơn về những người vốn dĩ đã yếu thế trong cuộc sống. Khi ta mở lòng đón nhận, giúp đỡ người có hoàn cảnh kém may mắn hơn mình, tự khắc cuộc đời sẽ trở nên tươi đẹp, đáng giá biết bao! Ngoài ra, thái độ đúng mực, tôn trọng người tàn tật khiến họ dễ dàng bước qua những rào cản của bản thân để vươn lên số phận và đóng góp vào sự phát triển chung của gia đình, xã hội. Chúng ta không thể phủ nhận rằng, có rất nhiều những tấm gương người tàn tật vượt khó nổi tiếng trên Việt Nam và thế giới. Họ chính là những minh chứng sống của đóa hoa hướng dương luôn vươn đến ánh mặt trời: thầy Nguyễn Ngọc Kí với đôi chân viết chữ, giáo sư vật lý Stephen Hawking với những công trình nổi tiếng toàn nhân loại và còn rất nhiều tấm gương tiêu biểu khác vẫn đang từng ngày, từng giờ ghi tên mình lên đỉnh vinh quang.
Dù là trên phương diện pháp luật hay đạo đức thì chúng ta đều nên có cái nhìn yêu thương, tích cực đối với người tàn tật. Sinh ra với cơ thể không lành lặn đã là một thiệt thòi quá lớn. Do vậy, chúng ta cần đón nhận họ bằng đôi mắt cảm thông.
3. Thuyết phục từ bỏ quan niệm kỳ thị với người khuyết tật ấn tượng:
Sự khao khát được sống một cuộc đời đầy đủ, không thiếu thốn về cảm xúc và thể xác là điều mà ai cũng mong muốn. Trong cuộc sống, chúng ta có những may mắn khi có được sức khỏe và khả năng làm việc như bao người khác. Tuy nhiên, không ít những người đặc biệt phải đối mặt với những khuyết tật, có thể là về cơ thể, tinh thần hoặc cả hai.
Người khuyết tật thường phải trải qua những thử thách đặc biệt trong cuộc sống. Họ không chỉ phải đối mặt với những khó khăn về thể chất mà còn phải đối diện với sự hiểu biết kém, đôi khi là sự kỳ thị và xa lánh từ xã hội. Điều này tạo ra một vòng lặp đau đớn, khi họ không chỉ phải vượt qua những thách thức do bản thân mình mang lại mà còn phải đối mặt với sự đánh đồng và phân biệt đối xử.
Vấn đề của kỳ thị đối với người khuyết tật không chỉ là vấn đề cá nhân mà còn là một vấn nạn mà xã hội phải đối mặt. Thái độ thiếu tôn trọng, xa lánh và phân biệt đối xử đặt ra những thách thức cho sự đoàn kết và phát triển của cộng đồng. Điều này không chỉ vi phạm quyền bình đẳng của người khuyết tật mà còn tạo ra những hệ luỵ lâu dài trong xã hội.
Mặc dù pháp luật đã bảo vệ quyền lợi của người khuyết tật đã quy định rất nhiều biện pháp nhằm ngăn chặn kỳ thị, nhưng thực tế cho thấy vẫn còn nhiều người giữ những thái độ kỳ thị và đối xử phân biệt. Điều này có thể bắt nguồn từ những định kiến hạn hẹp và quan điểm thiếu hiểu biết của một số người, khi họ có những suy nghĩ sai lầm rằng người khuyết tật là kết quả của những kiếp trước làm ác.
Hậu quả của kỳ thị không chỉ ảnh hưởng đến người khuyết tật mà còn đặt ra những thách thức lớn cho toàn xã hội. Việc không phát triển được tài năng và tiềm năng của người khuyết tật không chỉ làm tổn thương tinh thần cá nhân họ mà còn làm suy giảm sức lao động và đóng góp cho xã hội. Điều này còn thể hiện sự xuống cấp về đạo đức và lòng nhân ái trong cộng đồng, đặt ra những thách thức lớn đối với sự phát triển toàn diện của xã hội.
Vì vậy, việc chúng ta cần làm không chỉ là tuân thủ pháp luật mà còn phải thay đổi nhận thức và tạo ra một xã hội tích cực, nơi mà tất cả mọi người đều được tôn trọng và đối xử bình đẳng. Chúng ta cần nhìn nhận và đánh giá người khuyết tật dựa trên khả năng và giá trị của họ thay vì dựa vào những khiếm khuyết, định kiến lạc hậu và kỳ thị. Hãy tạo ra một xã hội thấu hiểu và đoàn kết, nơi mà mỗi cá nhân đều có cơ hội phát triển và góp phần vào sự thịnh vượng chung.
THAM KHẢO THÊM: