1. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô ngắn gọn nhất:
1.1. Mẫu số 1:
Có lẽ trong đời ai cũng có những người thầy, nhưng trong cuộc đời, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ tìm được những người như họ. Họ là những người tận tâm, luôn nghĩ đến học sinh thân yêu. Tôi cũng có một cô giáo chủ nhiệm như thế và có lẽ suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên được cô.
Đó là cô An, một cô giáo dạy văn còn rất trẻ. Khi mới vào lớp tôi, cô mặc áo dài trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành tiết đầu tiên để làm quen với lớp và giới thiệu bản thân. Ngay từ buổi học đầu tiên, cô đã cho tôi một cái nhìn hoàn toàn khác về văn học. Văn học luôn là một môn học rất khó đối với tôi, nhưng từng lời cô giải thích khiến tôi như bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể tự do tưởng tượng và tự nói với mình nhiều hơn tình cảm trong mọi mặt của xã hội. Cô không từ chối hay chê bai những đứa học trò nghèo như tôi mà thậm chí cô còn quan tâm, dạy dỗ rất nhiệt tình.
Trước đây trong cuộc sống, có lẽ có những lúc chúng em sợ hãi nhất, nhưng từ khi có cô thì điều đó không còn đáng sợ nữa, đó là lúc chúng em có thể tiếp tục tương tác cùng nhau, cô cũng khuyên các bạn học sinh nghèo phải cố gắng hơn nữa. Nhiều lúc tôi đã nghĩ nếu học sinh của mình có thể học văn suốt đời thì cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm, và có lẽ đó cũng là niềm hy vọng của tất cả học sinh chúng tôi. Có lẽ điều khiến tôi không thể quên về cô là một kỉ niệm mà tôi sẽ nhớ mãi. Đó là bài kiểm tra cuối năm môn văn, tôi được hai tuyệt đối và cô yêu cầu cả lớp mang bài về nhà cho bố mẹ ký. Điều này như một tiếng sét ái tình với tôi bởi tôi đã hứa với bố mẹ rằng lần này điểm thi của tôi sẽ đạt trên trung bình. Tôi không thể để bố mẹ biết chuyện này, và trong đầu một đứa trẻ như tôi đã nảy ra một suy nghĩ sai lầm.
Tôi quyết định xem lại những cuốn sổ mà cha tôi đã ký và theo mẫu đó để ký lại. Mặc dù nó không giống lắm nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để ký nó. Hôm sau vẫn nộp bài như thường, chẳng thấy em nói gì nên tôi mừng thầm trong lòng. Tan học, tôi đang đi dạo, chợt nghe phía sau có người hỏi: “Khánh ơi, đợi tớ với”. Quay lại, đó là cô An. Hóa ra cô ấy biết đó không phải là chữ ký của bố tôi. Tôi không nói gì mà chỉ kêu lên sợ hãi. Mẹ ôm tôi vào lòng không một lời trách móc. Cô ấy nói sẽ không nói với bố mẹ tôi cho đến khi tôi đạt điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ. Điều này đối với tôi thật khó khăn, nhưng vì sợ bố nên tôi gật đầu đồng ý.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần và tôi không biết phải làm gì khi cô ấy đến vào chiều hôm đó với một số tài liệu trên tay và cô ấy nói rằng cô ấy sẽ dạy kèm cho tôi. Kỳ thi cuối kỳ đã đến và một tuần sau cô An công bố điểm, tôi thực sự bất ngờ và không thể tin vào mắt mình là một điểm chín đỏ rực. Em cảm ơn cô rất nhiều và từ đó môn văn trở thành một trong những môn học yêu thích của em. Cô là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không ngoa thì cô là người đã cho tôi một cuộc sống hoàn toàn mới. Cô không sang trọng, quý phái nhưng cô rất gần gũi, giản dị như chính những học sinh mà cô đang dạy và đó là điều khiến những đứa học trò nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu mến. đến kỳ lạ.
Những bài học cô dạy tôi không bao giờ quên. Hình ảnh của cô và những lời dạy ân cần của cô sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí em.
1.2. Bài mẫu số 2:
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào rơi trên bục, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy”
Những ca từ ca ngợi tình thầy trò thiêng liêng luôn là chủ đề được các tác giả đưa vào thơ văn của mình. Lời bài hát trên được trích trong bài hát “Bụi phấn” với nội dung nói lên tình cảm của cậu học sinh dành cho cô giáo của mình và đó cũng là những tâm tư mà cậu dành cho cô giáo lớp 5 của mình.
Thầy tên đầy đủ là Nguyễn Xuân Tình, giáo viên dạy toán năm nay tuy đã bước sang tuổi 50 nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và chính xác đến từng con số. Bản chất của môn Toán là một môn số học rất cứng nhắc, luôn đòi hỏi sự chính xác và mạch lạc, nhưng qua cách dạy của thầy, nó đã trở thành môn học yêu thích của tôi, thầy biến những công thức cứng nhắc thành những vần điệu để chúng em dễ dàng tiếp thu kiến thức, sự tận tâm với nghề cùng cả lớp khiến không khí trong lớp bớt căng thẳng hơn rất nhiều, đôi khi thầy như người cha lo cho chúng em từng ly nước trong những ngày sắp tới, ngày hè nóng bức. Để không phụ lòng người thầy luôn cố gắng học tập chăm chỉ, chúng tôi còn đặt cho thầy cái tên rất gần gũi và thân thương là “Bố già” vì thầy và chúng tôi quá thân thiết trong một gia đình. Hình ảnh Bố già trên bục giảng say sưa quên cả bụi phấn trên áo khiến ông già như vẽ nên một bức tranh có giá trị tinh thần cao cả. Dẫu biết phía trước còn nhiều khó khăn nhưng những gì thầy mang lại là động lực to lớn để chúng em vượt qua, chính nhờ có người lái đò mà chúng em vượt qua mọi khó khăn để cập bến thành công, nhìn thấy nụ cười của bạn bè. Thầy ơi, khi cả lớp hoàn thành xuất sắc một bài học, một bài thi hay cả những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, những đứa học trò như chúng em cũng cảm thấy vui và yêu thầy lắm.
Đó chính là người thầy mà em vô cùng yêu quý, em mong thầy luôn mạnh khỏe và khi trở lại trường em vẫn được nhìn thấy thầy đứng trên bục giảng cùng các em học sinh bên dưới, bây giờ đã là ngày 20 Tết hàng năm. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không quên rằng Cha Già luôn ở trước mặt tôi.
2. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô hay nhất:
“Có một nghề bụi phấn bám vào tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đoá hoa thơm”
Dạy học là một nghề cao quý, cho chúng ta những người thầy, người cô mà chúng ta kính trọng. Tôi đã học với nhiều giáo viên nhiệt tình, tất cả họ đều để lại ấn tượng khó phai mờ trong tôi. Nhưng có lẽ, người tôi nhớ nhất là cô giáo dạy Văn đáng quý.
Đó là cô Lan Anh, cô vừa là giáo viên chủ nhiệm, vừa là giáo viên dạy lớp Sáu. Cô ấy mới ra trường được hai năm nên còn rất trẻ và xinh đẹp. Cô ấy không quá cao, nhưng dáng người gọn gàng và xinh xắn. Mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu hạt dẻ làm nổi bật làn da trắng hồng của cô. Đôi mắt đen tuyền, nụ cười ấm áp và chiếc răng khểnh duyên dáng làm nổi bật nụ cười của cô. Là một giáo viên, cô không quá cầu kỳ trong trang phục, hàng ngày đến lớp cô mặc chiếc váy dài đến đầu gối và áo sơ mi thanh lịch. Đầu tuần cô diện áo dài tím trông rất dịu dàng và nữ tính. Nhìn cô mặc áo dài đến lớp, chúng em ai cũng trầm trồ vì vẻ đẹp của cô. Trong các hoạt động ngoại khóa, cô chọn cho mình những chiếc áo thun, quần jeans năng động. Chính vì vậy ai cũng nhận xét cô rất tinh tế trong cách ăn mặc.
Mỗi tiết học của cô luôn ẩn chứa những điều thú vị và hấp dẫn. Từ một đứa trẻ rất chán môn Văn, em bắt đầu thích thú và luôn mong chờ đến mỗi giờ học của cô. Chính cô đã truyền cho tôi niềm say mê học Văn. Nhìn cách cô giảng dạy, truyền đạt trong từng bài thơ, câu chuyện, tôi cảm nhận được sức trẻ và sự nhiệt huyết của cô. Cô luôn nói với cả lớp rằng: “Văn là nhân học, mỗi bài văn luôn chứa đựng những giá trị, bài học nhân sinh”. Với đồng nghiệp cô luôn hòa đồng và giúp đỡ mọi người, chính sự thân thiện đó đã khiến các thầy cô trong trường đều bị chinh phục và yêu mến cô nhiều hơn.
Một kỷ niệm với cô mà tôi không bao giờ quên đó là ngày bế giảng học kỳ I của năm. Sau khi tặng quà và chúc mừng thành tích học kỳ vừa qua, cô gọi tôi lên để tặng quà. Đó là một bộ quần áo mới toanh, và bây giờ, ngập ngừng và ngập ngừng, tôi cúi đầu thưa bà:
– Dạ thưa cô, lớp mình đóng góp được gì để được nhận quà ạ?
Cô cười dịu dàng và xoa đầu tôi.
– Là thành viên của lớp, ai cũng đóng góp phần của mình cho tập thể. Tôi hiểu rất rõ suy nghĩ của bạn bây giờ, nhưng tôi tin rằng bạn đã nỗ lực rất nhiều trong học kỳ vừa qua. Qua tìm hiểu, tôi biết những khó khăn mà gia đình bạn đang phải trải qua, nhưng rồi nếu chúng ta biết cố gắng thì mọi người sẽ thương, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Rồi cô nói tiếp:
– Các cô chú và cả lớp góp quần áo để mặc tết. Món quà tuy nhỏ nhưng là từ tấm lòng của mọi người. Và hãy vui vẻ và nhận được nó!
Tôi hạnh phúc và xúc động khi được sống trong tình yêu thương và sự ấm áp mà mọi người dành cho tôi. Có lẽ, suốt cuộc đời này, những suy nghĩ và cảm xúc lúc đó sẽ không bao giờ quên được.
Tôi từng nghĩ sẽ không ai yêu thương mình hơn bố mẹ và người thân. Nhưng phải đến khi gặp được người dì yêu dấu của mình, tôi mới nhận ra rằng tình yêu đến từ những điều bình dị xung quanh ta, những con người gần gũi với ta.
3. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô ý nghĩa nhất:
Trong cuộc đời học sinh ai cũng có một cô giáo mà mình yêu quý và em cũng vậy. Trong suốt 5 năm tiểu học, người luôn dìu dắt, động viên và quan tâm em chính là cô Trâm, người em yêu quý nhất.
Cô Hoa là giáo viên chủ nhiệm lớp 1 của tôi, năm nay cô đã 36 tuổi nhưng trông cô trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Vóc dáng cân đối, làn da trắng như ngọc và nụ cười duyên lạ thường khiến đôi mắt cô luôn tỏa sáng như ánh mặt trời. Khuôn mặt cô trái xoan, mũi thẳng, to tròn, đôi mắt đen láy nhìn rất sắc sảo, sắc sảo, đôi môi hình trái tim. Tất cả đã tạo nên một gương mặt hoàn hảo đến từng chi tiết, ở cô toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc dài uốn xoăn của cô thường được búi cao để trông trẻ trung, năng động. Các giáo viên khác và các bạn cùng lớp luôn nói rằng cô Trâm xinh nhất trường tiểu học của tôi. Em thích nhìn cô nhất là khi chị mặc tà áo dài vàng rực rỡ trong những ngày kỷ niệm 20/11 hay ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, nhìn chị thật duyên dáng với vẻ đẹp của người phụ nữ Á đông. Bàn tay cô mềm mại, uyển chuyển viết từng dòng chữ trên bảng xanh, mẹ cũng dịu dàng nắm tay con vẽ những nét đầu đời.
Cô Trâm là người rất hiền lành, vui vẻ, hòa đồng với học sinh nhưng trong lớp cô rất nghiêm túc. Cô cũng là một người rất tâm lý, những buổi chiều chúng em phải ở lại dọn lớp, cô biết chúng em sẽ rất đói nên cô thường mua bánh, kẹo, hoa quả cho chúng em ăn vặt. Đối với công việc, cô luôn là một giáo viên trách nhiệm, tận tụy với học sinh, nhiều năm liền cô là giáo viên dạy giỏi. Cô đã đạt được nhiều giải thưởng trong quá trình giảng dạy của mình như giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, lớp cô đứng trong danh sách lớp tiên tiến – học tốt… Cô rất vui vì điều đó và là động lực để cô phấn đấu hơn nữa trong sự nghiệp trồng người. Đối với học sinh, cô không chỉ là cô giáo mà còn là người mẹ thứ hai của chúng em, cô luôn yêu thương, quan tâm, động viên nhiệt tình mỗi khi ai có tâm tư, hoàn cảnh gia đình thay đổi.
Những ngày đầu vào lớp 1, tôi rụt rè lắm, suốt ngày bám lấy bà. Cô biết tôi chậm chạp vì không biết bảng chữ cái, ngay cả phép tính cộng trừ đơn giản nhưng vì hay tính nhầm nên thường mắc lỗi. Lớp em cũng có một số bạn nên cô gọi chúng em đến nhà giúp, cô dạy miễn phí. Từ khi được cô tận tình hướng dẫn, em viết đẹp hơn, nhanh hơn, điểm môn toán cũng tiến bộ hơn và em không mắc phải những lỗi sai không đáng có nữa. Điểm kiểm tra cuối năm môn toán và tiếng việt của em đều là 10 điểm. Cảm ơn cô đã giúp em và bạn bè của em học tập tốt hơn. Đó là một kỷ niệm tôi sẽ trân trọng cho đến hết đời.