Bố cục và tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư

Bố cục và tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư
Bạn đang xem: Bố cục và tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

Văn bản Minh sư tái hiện cuộc đời và sự nghiệp của Đoàn Quốc công Nguyễn Hoàng – người mở đầu cho triều đại phong kiến cuối cùng của Việt Nam. Bài viết dưới đây cung cấp cho độc giả bố cục và tóm tắt nội dung chính đoạn trích Minh sư.

1. Bố cục và tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư:

Bố cục văn bản Minh sư

Bố cục gồm 2 phần:

– Phần 1: Từ đầu đến “ta phải biết rận trong chăn”: Đoan Quốc quân với chuyến công du xuống phía Nam.

– Phần 2: Còn lại: Câu chuyện của hai người lính và hoàn cảnh ý nghĩa xuất hiện của “minh sư”.

Giá trị nội dung: Văn bản Minh sư tái hiện cuộc đời và sự nghiệp của Đoàn Quốc công Nguyễn Hoàng – người mở đầu cho triều đại phong kiến cuối cùng của Việt Nam.

Giá trị nghệ thuậtNhững đặc sắc nghệ thuật của truyện lịch sử được thể hiện trong văn bản: tạo dựng bối cảnh, xây dựng cốt truyện, khắc hoạ nhân vật, sử dụng ngôn ngữ kể chuyện.

2. Tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư dễ hiểu:

Minh sư là tiểu thuyết của tác giả Thái Bá Lợi viết về thân thế và sự nghiệp của Nguyễn Hoàng. Vào năm Nguyễn Hoàng tròn 80 tuổi, ông tiếp tục tham gia chiến đấu với tâm thế như người phải mang tầm vóc của tráng sĩ 20. Suốt chặng đường cả ngày hành quân, ông mới ngồi cáng hai lần còn lại đều ngồi trên lưng ngựa. Lên đến đỉnh xương mù, do trời rét thấu xương và sương mù nên ông cùng quân đoàn của mình sẽ ngủ lại trên ngọn núi. Đêm ấy ông thao thức không ngủngồi bên ngọn núi ông hồi tưởng lại những đồng đội đã theo ông chinh chiến suốt mấy chục năm trời, nhưng giờ không còn nữa. Ông trấn an chính mình, căn dặn binh sĩ sáng mai xuống núi đánh giặc. Đoan Quốc Công – Nguyễn Hoàng không ngủ được liền đi lang thang quanh khu hạ trại, vô tình ông nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người lính gác. Một người nói rằng chắc hẳn ông phải chiến đấu cho đến khi chết, một người khác nói rằng chắc ông sợ bị Trịnh Kiểm bắt nên tìm cách chạy trốn vào Nam, gặp thời sẽ mở mang bờ cõi. Nguyễn Hoàng khẽ khàng sợ bị bắt nhưng không may một mảnh rêu khiến ông gục xuống. Hai người lính phát hiện thấy ông thì tay chân run bần bật. Đoan Quốc Công vội vàng trấn an họ, chẳng những không chữa mà còn mời họ cùng ngồi nói tiếp chuyện đang dở dang. Ông nói tiếp: “Các anh có quyền nói sau lưng ta nhưng lời các anh nói quả thật không sai. Các anh đã nhắc ta về một sự thật mà ta không thể nào lãng quên thì đó là minh sư của ta. “Chỉ bằng một từ” minh sư “,ông đã cho ta thấy đức tính cao cả, chí khi anh hùng của Đoan Quốc Công. Minh sư được ông nói đến có nghĩa là hết thảy những ai từ người quen đến kẻ lạ đều là những người thầy mà ta phải biết ơn họ bởi vì họ giúp đỡ ta mở mang mọi thứ.

3. Tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư ngắn gọn:

Minh sư của Thái Bá Lợi là tiểu thuyết kể về cuộc đời và sự nghiệp của Nguyễn Hoàng. Ông vẫn tham gia chinh chiến dù đã 80 tuổi, với tinh thần của một tráng sĩ. Tại đỉnh xương mù, ông tưởng niệm lại những người đã cùng ông chiến đấu suốt mấy chục năm qua nhưng giờ đã không còn đầy đủ. Tuy nhiên, chỉ bằng một từ “minh sư”, ông đã cho thấy phẩm chất cao đẹp, chí khi anh hùng của Đoan Quốc Công. Minh sư của ông là tất cả những người từ người thân đến kẻ thù xa lạ đều là những bậc thầy mà ta phải tri ân họ vì họ giúp ta mở mang nhiều điều. Sự tôn trọng và biết ơn đối với những người đã giúp đỡ mình đã cho thấy phẩm chất cao đẹp của con người.

4. Tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư hay nhất:

Trong tiểu thuyết Minh sư, tác giả Thái Bá Lợi miêu tả cuộc đời và sự nghiệp của nhân vật chính là Nguyễn Hoàng. Dù đã tròn 80 tuổi nhưng ông vẫn tham gia chiến đấu với tinh thần ngoan cường cùng khí phách của một tráng sĩ trẻ. Suốt một ngày dài điều động quân, Nguyễn Hoàng chỉ ngồi cáng hai lần trên lưng ngựa mà thôi. Tới lúc lên đỉnh núi, ông cùng binh đoàn của mình phải ngủ tạm trên sườn đồi  gió rét cùng mây mù. Đêm đó, ông không ngủ nổi  hồi tưởng tới những đồng đội đã theo ông chinh chiến suốt nhiều năm trời nhưng giờ đây đã không còn đủ nữa. Nguyễn Hoàng cảm thấy cô đơn và trống vắng đến nổi ông quyết định đi dạo quanh khu hạ trại và vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người lính gác. Một người nói rằng ông phải cầm quân cho đến khi ông chết, trong khi người kia lại cho rằng ông sợ bị Trịnh Kiểm giết nên đã tìm đường chạy thoát thân vào đây. Nghe được những lời này, Nguyễn Hoàng sợ bị lộ và đánh rơi phẩm chất của một anh hùng, nhưng chẳng may ông trượt ngã do một mảnh rêu trên đường. Hai người lính gác phát hiện ra ông và tay chân của họ bắt đầu run lẩy bẩy. Tuy nhiên, Nguyễn Hoàng không giận dữ và thay vào đó, ông vô cùng bình tĩnh và chân thành khi nói với hai người lính rằng những gì họ nói đều đúng và tất cả chúng ta đều phải tri ân những người đã giúp mở mang kiến thức và tầm nhìn của mình. Nguyễn Hoàng gọi những người này là minh sư, cho thấy sự tôn trọng và biết ơn của mình đối với tất cả những người đã giúp đỡ mình trên con đường sự nghiệp và đời sống.

5. Tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư chọn lọc:

Mở đầu đoạn trích “Minh Sư” là hình ảnh người anh hùng hào kiệt Nguyễn Hoàng đã phiêu bạc chiến trận đến khi tròn 80 tuổi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông luôn giữ tư thế hiên ngang, tầm vóc hơn người. Suốt chặng đường đi đến ngọn núi, ông phải ngồi cáng hai lần. Khi lên đến chân đồi, nhận ra trời đã sẩm tối, sương mù dày đặc, ông cùng đội quân dừng chân cắm lều nghỉ tại đây đêm nay để sáng mai khởi hành sớm. Đêm ấy ngôi nhà ánh lửa hồng, ông bồi hồi nhớ lại những người đồng đội đã cùng nhau sát cánh nhưng giờ một vài người đã không còn. Ông thao thức mãi không ngủ nổi rồi lặng lẽ đi dạo xung quanh khu trại. Tình cờ Nguyễn Hoàng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người lính. Người nọ nói rằng ông đã 80 tuổi nhưng còn tràn trề sức lựcchắc chắn ông sẽ chiến đấu đến khi lìa đời. Người nọ góp thêm câu chuyện rằng ông do bị Trịnh Kiểm truy sát nên mới tìm cách tháo chạy trốn nhưng may gặp đúng lúc để mở mang non sông bờ cõi. Nguyễn Hoàng nghe rõ ràng từng câu từng chữ, ông vội lùi về sau vờ như không nghe thấy   mảng rêu trơn đã  ông vấp ngã. Khi ông lồm ngồm đứng dậy thì hai tên lính đã ngỡ ngàng, tay chân run bần bật van xin ông tha mạng. Không những không khiển trách mà ông còn yêu cầu hai người lính ngồi dậy nói tiếp chuyện. Ông thừa nhận những điều ấy, ông cũng nói thêm: “Nếu anh đã cho ta thấy một sự thật mà ta không thể nào lãng quên thì chính anh là minh sư của tôi“. “Minh sư” tuy dùng để chỉ các vị thầy hiền đã dạy dỗ ta song “Minh sư” trong quan niệm của Nguyễn Hoàng là bất kỳ người tốt hay xấu, lời nói hay hoặc dở, người lạthân thuộc hay kẻ thù thì vẫn là những người thầy giúp ta rút ra nhiều bài học và ta cũng nên vinh danh họ.

6. Tóm tắt nội dung chính của đoạn trích Minh sư vắn tắt:

“Minh sư” là tiểu thuyết của tác giả Thái Bá Lợi viết về thân thế và sự nghiệp của Nguyễn Hoàng. Vào năm Nguyễn Hoàng tròn 80 tuổi, ông lại tham gia chiến đấu với tâm thế như người phải  tầm vóc của tráng sĩ 20. Suốt chặng được cả ngày hành quân, ông phải ngồi cáng hai lần còn đâu vẫn ngồi trên lưng ngựa. Lên đến đỉnh xương mù, do cái rét thấu xương và sương mù nên ông cùng quân đoàn của mình sẽ ngủ lại trên ngọn núi. Đêm ấy ông thao thức không được, ngồi bên bếp lửa ông nhớ lại những đồng đội đã cùng ông chinh chiến suốt mấy chục năm trời, nhưng giờ không còn đầy đủ. Ông trấn an lại bản thâncăn dặn binh sĩ sáng mai rời núi ra trận. Đoan Quốc Công – Nguyễn Hoàng không buồn ngủ lắm nên đang lang thang quanh khu hạ trại, vô tình ông nghe được cuộc nói chuyện của hai người lính gác. Một người nói rằng chắc hẳn ông phải chiến đấu cho đến khi chết, một người khác nói rằng chắc ông sợ bị Trịnh Kiểm bắt nên tìm cách chạy trốn vào đây, gặp thời sẽ mở mang bờ cõi. Nguyễn Hoàng khẽ khàng sợ bị bắt nhưng không may một mảnh rêu khiến ông gục xuống. Hai người lính phát hiện thấy ông thì tay chân run bần bật. Đoan Quốc Công vội vàng trấn an họ, chẳng những không chữa mà còn mời họ cùng ngồi nói tiếp chuyện đang dở dang. Ông nói tiếp: “Các anh có quyền nói sau lưng ta nhưng lời các anh nói quả thật không sai. Các anh đã nhắc ta biết một sự thật mà ta không thể nào lãng quên thì đó là minh sư của ta. “Chỉ bằng một từ” minh sư “,ông đã cho ta biết đức tính cao cả, chí khi anh hùng của Đoan Quốc Công.” Minh sư “được ông nói đến có nghĩa là tất cả những ai từ người quen đến kẻ lạ đều là những người thầy mà ta phải biết ơn họ bởi vì họ giúp đỡ ta tất cả mọi việc.