1. Cảm nghĩ về vui buồn của tuổi thơ lớp 7 ngắn gọn:
Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng ngọt ngào xen lẫn chút hồn nhiên của niềm vui và cả những nỗi buồn vu vơ. Tôi nhớ nhất là những buổi chiều hè, khi mặt trời vừa buông xuống phía xa, cả nhóm trẻ con trong xóm lại tụ tập dưới tán cây bàng già, chơi trò trốn tìm. Tiếng cười vang vọng khắp con ngõ nhỏ, từng bước chân chạy rộn ràng như những chú chim non mới chập chững tập bay. Có lần, tôi trốn thật kỹ sau bụi hoa giấy, nghĩ rằng chẳng ai có thể tìm thấy mình. Thế nhưng, khi nghe tiếng gọi tên, tôi nín thở, tim đập rộn ràng vì sợ bị bắt. Cuối cùng, vẫn không tránh khỏi bị phát hiện, và tôi bật cười ngượng nghịu khi bị lôi ra khỏi chỗ trốn.
Nhưng không phải lúc nào tuổi thơ cũng chỉ có tiếng cười. Tôi vẫn nhớ lần con diều giấy yêu thích bị đứt dây và bay mất trong một cơn gió mạnh. Tôi đã buồn bã chạy theo, nhưng đôi chân bé nhỏ không thể níu giữ được điều tôi trân quý. Đứng nhìn con diều bay cao dần rồi mất hút trên bầu trời, lòng tôi trĩu nặng một nỗi tiếc nuối khó tả. Dẫu vậy, những niềm vui giản dị và cả những nỗi buồn nho nhỏ ấy đều tạo nên tuổi thơ đáng nhớ, một thời để yêu, để nhớ mãi trong lòng.
2. Cảm nghĩ về vui buồn của tuổi thơ lớp 7 siêu hay:
Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ. Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhở đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. “Sao, lựa nhanh đi con” – Mẹ tôi thúc giục. Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bảng như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!
Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô sổ câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, …suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ẩy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi. Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.
3. Cảm nghĩ về vui buồn của tuổi thơ dành cho học sinh giỏi:
Đã bao lâu rồi, tôi chưa được về thăm ngoại của mình. Kể tự khi tôi bắt đầu vào năm học mới thì không khi nào tôi rãnh. Tôi thật vui là đã được trở lại quê hương này. Đứng trước dòng sông hiền hòa, nhìn những bé nhỏ đang bơi lội hồn nhiên dưới dòng sông ấy, lòng tôi lại cảm thấy nao nao. Tôi đi quanh làng xóm thấy mọi thứ đã thay đổi. Từ những ngôi nhà lá đơn sơ, giờ đây đã trở thành những căn nhà cao tầng. Tôi nhớ nơi này biết bao. Bụi tre ngày ấy với những kỉ niệm thân thương gắn bó với lũ trẻ chúng tôi bởi vì hồi đó chúng tôi thường hay ra gốc tre này để chơi trốn tìm. Dòng sông đầu làng là kỉ niệm tôi nhớ nhất. Tôi và lũ bạn thường ngồi ở bờ sông để té nước. Cảm giác ấy thật tuyệt. Nó mát rượi. Tâm hồn tôi cũng dâng lên theo dòng song thương yêu ấy. Nhìn tiếp xung quanh tôi thấy một ngôi trường mầm non nho nhỏ. Tôi bỗng nhớ đến ngày trước mình ngày đầu tiên tới lớp. Lần đầu tiên đi học tôi cũng khóc nhè như bao bạn khác. Nhưng khi được cô dẫn dắt chúng tôi vào lớp thì cái cảm giác sợ sệt kia đã không còn nữa. Nghĩ tới thời điểm hiện tại, ngày mà tôi về thăm ngoại lại rơi trúng vào ngày trung thu. Tôi chơi trung thu với các bạn rất vui. Có điều là anh chị em tôi thường mua nhiều đèn cầy để làm thành hình trái tim lớn. Quây quần bên hình trái tim đó, tôi bỗng cảm thấy ấm áp làm sao! Chúng tôi cùng nhau hát vang bài hát “Tết Trung thu”, cùng đốt đèn rước trăng, những ngọn nến sáng bừng cả xóm làng. Nhớ tới những kỉ niệm tuổi ấu thơ ấy sao nước mắt tôi muốn trào ra.
Đi hết cả làng, tôi thấy nơi đây dường như đã khác đi nhiều nhưng những kỉ niệm thì không bao giờ khác được. Kỉ niệm buồn, vui đều làm tôi nghẹn ngào. Có một lần tôi tập chạy xe đạp gần bên một con sông. Xém chút nữa khi tập chạy, tôi bay ra con sông luôn rồi. May mắn lúc đó là có anh Tâm, con trai chú Hai kịp thời kéo chiếc xe lại. Mỗi khi nhắc tới nó, tôi lại cười một mình. Những trò chơi dân gian luôn là những thú vui dân dã mà lũ trẻ chúng tôi hay nghĩ đến. Những trò như câu cá, dung dăng dung dẻ, bắt bướm. Cũng đã lâu rồi tôi không liên lạc với Hân, người bạn chí cốt tâm giao của tôi. Tối nhớ rằng có một lần chúng tôi tổ chức sinh nhật bất ngớ cho Hân. Nhà bạn ấy nghèo lắm, mấy đứa tôi thấy vậy nên mua bánh kẹo tới nhà nó chúc mừng. Hân đã rất bất ngờ và vui mừng vì điều đó. Bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ. Tôi luôn nguyện trong lòng sẽ trân trọng và gìn giữ nó trong kí ức của mình.
4. Cảm nghĩ về vui buồn của tuổi thơ hay nhất:
Tuổi thơ tôi cũng gắn liền với những cánh đồng quê mênh mông, nơi mà mỗi buổi chiều, tôi cùng đám bạn lại kéo nhau ra thả diều. Những cánh diều bay cao trên bầu trời xanh ngắt, mang theo những giấc mơ tuổi nhỏ, đôi khi thật ngô nghê, hồn nhiên. Có lần tôi cùng cậu bạn thân quyết tâm làm một con diều thật lớn, cả buổi sáng loay hoay với những tấm giấy báo cũ và khung tre mà ông nội tôi chẻ sẵn. Cuối cùng, khi tác phẩm hoàn thành, chúng tôi hồ hởi chạy ra đồng, buộc dây thật chắc và cùng nhau thả con diều lên trời. Niềm vui sướng vỡ òa khi con diều từ từ bay lên, gió thổi lồng lộng, và cả hai đứa chúng tôi đứng ngẩn ngơ nhìn theo với ánh mắt đầy tự hào.
Nhưng rồi, có những chiều mưa bất chợt đến, bọn trẻ chúng tôi đành nhìn mưa qua khung cửa sổ, lòng buồn rười rượi vì không được ra ngoài chơi. Tôi còn nhớ rõ cái cảm giác ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, mắt ngước nhìn những giọt mưa tí tách trên mái hiên, lòng bâng khuâng như đánh mất một điều gì quý giá. Tuy nhiên, chính những khoảnh khắc đó lại khiến tuổi thơ thêm phần trọn vẹn, với đầy đủ cả niềm vui lẫn nỗi buồn, nhẹ nhàng mà sâu lắng, và luôn là phần ký ức mà tôi mang theo suốt đời.