1. Dàn ý cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở trong truyện Chí Phèo chi tiết:
1.1. Mở bài:
– Về câu nói của bà Thị Nở: Theo như lời của người cô nói với Thị Nở, câu nói “đàn ông chết hết rồi, sao lại lấy thằng không cha. Ai mà lấy chồng thì chỉ có một điều là tự rạch mặt ăn vạ”, đưa Chí Phèo đến sự tuyệt vọng tột cùng nhưng cũng đem lại nhiều suy nghĩ, day dứt cho người đọc.
1.2. Thân bài:
Truyện ngắn Chí Phèo phản ánh hiện thực xã hội Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám, khi xã hội chà đạp lên quyền sống, quyền được làm lương thiện của những người nông dân nghèo khổ.
– Chí Phèo vốn là một nông dân hiền lành, lương thiện nhưng số phận đã đẩy hắn vào ngục tù và trở thành ác quỷ của làng Vũ Đại.
– Mãi đến khi gặp Thị Nở, Chí mới thức tỉnh con người mình, Chí nhớ đến những ước mơ giản dị của tuổi trẻ và những khát vọng lương thiện.
– Con đường trở về đó không hề dễ dàng, những định kiến khắc nghiệt vẫn bủa vây cuộc đời Chí, tiêu biểu cho tất cả những định kiến ấy qua lời tự sự của nhân vật bà Nở.
– Khi Thi đến hỏi dì về ý định về chung nhà với Chi, dì không những không đồng ý mà còn “ném” vào mặt Thi những lời không hay.
– Một câu nói thể hiện sự tàn bạo của những định kiến.
– Lời bà Thị Nở quả không sai, Chí Phèo là “đứa trẻ không cha”, từ nhỏ Chí đã bị bỏ rơi bên cái lò gạch bỏ hoang.
– Bản chất lương thiện của Chí còn được đánh thức bởi Thị Nở, người đàn bà xấu xí điên loạn.
– Chí khao khát hạnh phúc, khao khát được lương thiện, khao khát được làm hòa với mọi người. Tuy nhiên, câu nói “quay đầu lại là bờ” có thể đúng trong nhiều trường hợp nhưng không thể ứng nghiệm trong cuộc đời Chí.
– Lời nói cũng như lời phủ nhận phũ phàng nhất của bà Thị Nở.
1.3. Kết bài:
– Lời nói của bà Thị Nở không chỉ chặn đứng con đường lương thiện mà Chí Phèo khao khát trở về mà còn mang đến cho người đọc nhiều trăn trở, suy nghĩ. Bản án cũng như lời tố cáo xã hội phong kiến đã đẩy con người đến bước đường cùng không lối thoát.
2. Bài cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở trong truyện Chí Phèo hay nhất:
Truyện ngắn Chí Phèo của nhà văn Nam Cao ngay lập tức đưa Nam Cao trở thành một trong những cây bút xuất sắc nhất của dòng văn học phê phán những năm 1930-1945. Hơn nữa, nó đã trở thành một tác phẩm được coi là kiệt tác của nền văn xuôi Việt Nam hiện đại. Thành công đó là nhờ những nguyên mẫu có thật trên quê hương Đại Hoàng của tác giả nhưng bằng nghệ thuật điêu luyện Nam Cao đã xây dựng được những nhân vật độc đáo gây ấn tượng sâu sắc với người đọc, tạo thành một tác phẩm có cốt truyện hấp dẫn, có giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo sâu sắc, mới mẻ. Cuộc đời Chí Phèo là một chuỗi bi kịch dài liên miên, trong đó đau đớn, khổ sở nhất là bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người, bị cự tuyệt quyền sung sướng. Cô của Thị Nở đã có một câu nói với cô cháu gái khiến người đọc không khỏi đau lòng và xót xa cho nhân vật Chí Phèo rằng: “ sao lại lấy một thằng không cha, không có phẩm cách?”.
Cuộc gặp gỡ với Thị Nở là định mệnh của Chí Phèo, cuộc gặp gỡ nhân thế ấy dường như đã đánh thức trong tâm hồn Chí Phèo một phần ru ngủ bấy lâu nay vì men rượu, vì những lời chửi tục nhàm chán. Bây giờ người ta nghĩ lại, Chí Phèo ngày xưa cũng hiền lành chăm chỉ như bao người nông dân khác, nhưng xã hội phong kiến thối nát, với những ông quan đáng tin cậy như vậy, chỉ vì một chút ghen tuông, cơn điên của Bá Kiến đã đẩy một cậu bé hiền lành vào ngục tù khốn khổ. Không biết bảy tám năm ấy Chí Phèo đã xảy ra chuyện gì, người ta chỉ thấy sau khi ra tù, Chí Phèo như trở thành một con người khác, với vẻ ngoài mà cả làng đều “ghét”. Ai cũng sợ Chí Phèo, người ta đã hình thành trong mình những định kiến ghê gớm và vững chắc, kẻ biết chuyện cũng như kẻ không biết, đều cho rằng Chí Phèo là một tên lưu manh, thật đáng sợ, phải tránh xa anh ta ra. Điều đó đã cắt đứt con đường chuộc lỗi của Chí Phèo.
Trở lại với cuộc gặp gỡ định mệnh với Thị Nở, họ ngủ với nhau trong một đêm trăng, rồi thiếp đi, Thị Nở cõng Chí Phèo về lều rồi ra đi. Khi Chí Phèo tỉnh dậy, hình như có gì đó đã thay đổi, hắn đang ở trong căn lều tối tăm, ẩm thấp nhưng hắn vẫn có thể hình dung “ngoài trời chắc là sáng”, hắn nghe thấy “tiếng chim hót líu lo”. Đều là những thứ đã lâu hắn không cảm nhận được, bởi vì hắn say! Mười năm sau, hắn gặp lại sự ồn ào của cuộc sống, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc với cuộc đời. Bát cháo hành, của Thị Nở sự quan tâm, chăm sóc của người đàn bà điên khùng, xấu xí đã đánh thức tâm hồn tham lam của Chí Phèo, muốn làm lại cuộc đời Chí Phèo cũng từng có ước mơ trở thành một nông dân, có một gia đình nhỏ nhưng giờ đây hắn đã ở bên kia con dốc cuộc đời , quá trễ?
Có lẽ cuộc đời Chí Phèo đã thực sự thay đổi, thậm chí còn được hạnh phúc bên Thị Nở, giá như Thị Nở đừng điên cuồng nghĩ thì bi kịch của Chí Phèo sẽ còn tiếp diễn. Tiếp tục bởi định kiến khắc nghiệt mà cuộc sống đã dành cho anh. Con đường trở về với lương thiện, khát vọng hòa nhập với thế giới, được sống làm người đã bị chặn lại bởi những lời lẽ cay độc từ người cô của Thị Nở, người đại diện cho thái độ và định kiến của xã hội đối với cô. Người cô già neo đơn của Thị Nở, thoạt đầu tưởng không thương đứa cháu điên, nhưng có lẽ bà thấy “thương cháu. Nghĩ đến đời cô quạnh. Lòng cay đắng. Bà uất ức”, giữ mối hận thù với những người mà bạn không hề quen biết. Sự bất công và ích kỷ của con người đã khiến tôi trút hết lên đầu Chí, cố gắng phá hoại hạnh phúc vừa chớm nở của cháu gái bạn, tôi không quan tâm bạn lấy ai ngoài cái định kiến chết tiệt đó, kể về Chí Phèo mồ côi, gã chuyên rạch mặt ăn vạ, cô Thị Nở chỉ biết ngậm miệng và nhả ra không thương tiếc, những lời nói đó không phải là dao nhưng cứa vào lòng người những vết sẹo sâu, vết sẹo của sự quyết tâm. Những định kiến khắc nghiệt của xã hội phong kiến đương thời. Một khi bạn đã đảm nhận một việc gì thì bạn chỉ có thể chết với định kiến đó mãi mãi, bị người đời xa lánh, người đời sợ hãi hay những điều tương tự.
Chí Phèo không cha không mẹ là lỗi của Chí sao? Có ai còn nhớ Chí Phèo trong hình hài một anh nông dân hiền lành chất phác không, có ai biết tại sao cuộc đời của Chí bây giờ lại phức tạp như vậy, có ai quan tâm đến nỗi phải vào tù không? Không, không ai cả, chúng chỉ chực chờ soi mói cái xấu, cái xấu của con người để ra sức vu khống, thậm chí vô tình tước đi quyền làm người, quyền được hạnh phúc của họ. Cô của Thị Nở là một ví dụ điển hình, dì buồn và cay đắng vì không có được một gia đình hạnh phúc nhưng tại sao lại phải ngăn cản cháu mình là Thị Nở. Bà không thể mở lòng, không thể suy nghĩ tích cực rằng Chí Phèo sẽ thay đổi và Thị Nở ít nhất sẽ hạnh phúc hơn, bởi lý trí của cô đã bị che lấp bởi sự ích kỷ, bởi những định kiến khắc nghiệt mà cô không biết. Người ta gán cho Chí Phèo. Vậy đấy, ước mơ trở về làm người lương thiện, ước mơ làm nông dân của Chí và Thị đã tan thành mây khói và bị chính lời nói của dì dập tắt một cách phũ phàng. Đồng thời, trong cơn tuyệt vọng, trong cơn say, Chí Phèo nhận ra rằng chỉ có cái chết mới giải thoát được hắn khỏi nỗi thống khổ này, hắn đã sống trên cuộc đời này hơn 40 năm.
Lời lẽ đanh thép bà cô của Thị Nở đã nói lên những định kiến cay nghiệt của xã hội phong kiến thối nát bấy giờ đối với Chí Phèo. Nó chặn đứng mọi ước mơ và hi vọng của Chí, đánh thức lương tri của anh, đẩy anh đến bước đường cùng, sự lựa chọn cuối cùng là cái chết để giải thoát cho chính mình. Khung cảnh, câu chuyện của bà cô khiến người đọc không khỏi xót xa, day dứt về một kiếp người bất hạnh, người chồng không may bị mất sức, lả đi từ những trang viết của nhà văn Nam Cao.
3. Bài cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở trong truyện Chí Phèo ấn tượng nhất:
Chí Phèo là truyện ngắn hay nhất trong sự nghiệp sáng tác của Nam Cao và cũng là tác phẩm hiện thực có giá trị nhất của nền văn học Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Trong truyện, Chí Phèo là một người bị tha hóa cả về nhân tính và con người, trở thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Trước tình yêu của Thị Nở, Chí Phèo đã thức tỉnh nhân tính và khao khát được trở lại con đường làm người lương thiện. Tuy nhiên, con đường lương thiện và ước mơ về một mái ấm hạnh phúc của Chí và Thị không hề dễ dàng. Việc ngăn cấm bà Thị Nở thể hiện định kiến của dân làng Vũ Đại. Theo lời người cô nói với Thị Nở, có câu “đàn ông chết rồi, sao lấy đàn ông không cha. Lấy thằng chỉ biết có nghề rạch mặt ăn vạ?” không chỉ mang đến cho Chí Phèo sự tuyệt vọng vô cùng nhưng cũng mang đến cho người đọc rất nhiều suy nghĩ, trăn trở.
Truyện ngắn Chí Phèo phản ánh hiện thực xã hội Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám, khi xã hội chà đạp lên quyền sống, quyền được làm lương thiện của những người nông dân nghèo khổ. Chí Phèo vốn là một nông dân hiền lành lương thiện, nhưng số phận đã đẩy hắn vào tù và trở thành ác quỷ của làng Vũ Đại.
Kể từ khi trở thành tay sai của Bá Kiến, trở thành con quỷ bị cả làng từ chối quyền làm người, Chí Phèo đã quen với cuộc sống không mục đích, cô đơn và say khướt triền miên. Khi gặp Thị Nở, Chí đã thức tỉnh con người mình, Chí nhớ đến những ước mơ giản dị thời trẻ và khao khát được trở về con đường lương thiện, muốn cùng Thị xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Tuy nhiên, con đường trở lại đó không hề dễ dàng, những định kiến khắc nghiệt vẫn bủa vây cuộc sống của Chí mà tiêu biểu cho tất cả những định kiến ở đây là qua lời kể của nhân vật bà cô của Thị Nở. Với Chí, bà cô của Thị không những không đồng ý mà còn “ném” vào mặt Chí những lời xúc phạm thậm tệ. Câu nói để lại nhiều suy nghĩ nhất cho người đọc là “Đàn ông chết hết rồi mà cưới đàn ông không cha. Lấy vợ rồi thì chỉ còn một việc là rạch mặt ăn vạ. Câu nói cho thấy sự tàn khốc của định kiến.
Lời bà Nở quả không sai, Chí Phèo là “thằng không cha không mẹ”, từ nhỏ Chí đã bị bỏ rơi bên cái lò gạch bỏ hoang. Tuổi thơ bất hạnh của Chí phải đi hết nhà này đến nhà khác, đến khi trở thành một thanh niên khỏe mạnh thì bị vào tù vì sự ghen tuông ngu ngốc của Bá Kiến. Nhà tù thực dân đã thay đổi bản chất của Chí từ một nông dân lương thiện thành một tên côn đồ lưu manh, khi Chí Phèo đồng ý làm tay sai cho Bá Kiến thì trở thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại.
Công việc của Chí chỉ là rạch mặt ăn vạ, một mình hắn đã phá tan biết bao gia đình, hủy hoại nhiều tài sản. Chí Phèo bị cả làng Vũ Đại xa lánh, căm ghét, không ai đáp lại lời chửi của Chí như một cách phủ nhận sự tồn tại của Chí trong làng Vũ Đại. Tuy nhiên, bản chất lương thiện của Chí cũng bị đánh thức bởi Thị Nở, người đàn bà xấu xí điên loạn.
Chí khao khát hạnh phúc, khao khát lương thiện, muốn làm hòa với mọi người. Tuy nhiên, câu nói “quay đầu lại là bờ” có thể đúng trong nhiều trường hợp nhưng không thể ứng nghiệm trong cuộc đời Chí.
Trong cuộc đời, Chí đã phạm nhiều tội ác và lỗi lầm, nhưng dù đã ăn năn hối cải và muốn trở lại làm người lương thiện nhưng con đường mà hắn phải đi không hề dễ dàng. Lời nói của Thị Nở như một lời phủ nhận tàn bạo nhất. Khi nghe lời mắng mỏ của cô qua lời Thị Nở, Chí Phèo chợt hiểu rằng con đường lương thiện của Chí không thể được đáp lại. Để giải thoát mọi bi kịch chỉ có thể là cái chết.
Lời nói của bà Thị Nở không chỉ chặn đứng con đường lương thiện mà Chí Phèo khao khát trở về mà còn mang đến cho người đọc nhiều day dứt, suy nghĩ. Bản án cũng như sự tố cáo xã hội phong kiến đã đẩy con người đến bước đường cùng không lối thoát.