Văn bản Ông Một đã cho ta thấy tình cảm yêu thương, gắn bó nghĩa tình giữa con voi của Đề đốc Lê Trực và ông quản tượng. Qua đó, văn bản đề cao tình cảm giữa con người với thế giới tự nhiên. Dưới đây là một số đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một.
1. Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một ngắn gọn nhất:
Đoạn ‘Ông Một’ trích từ
2. Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một súc tích:
Đoạn văn trên cho thấy con người và động vật cũng có mối quan hệ mật thiết và hỗ trợ lẫn nhau. Con voi có tình cảm sâu sắc với đề đốc Lê Trực và người quản tượng. Nó coi họ là người thân, luôn yêu thương và nhớ đến họ. Người quản tượng chăm sóc voi như anh em. Không chỉ quản tượng mà người dân trong làng cũng coi voi là thành viên trong gia đình. Họ quan tâm, yêu quý đàn voi và cảm thấy vui vẻ mỗi khi đàn voi đến thăm. Thông qua tác phẩm, chúng ta hiểu rằng cả con người lẫn thiên nhiên đều không ai hơn ai. Qua tác phẩm này, tôi cảm nhận được con người không chỉ gần gũi với nhau mà còn có tình cảm không thể tách rời đối với động vật. Chính vì vậy chúng ta cần biết cách bảo vệ, giữ gìn thiên nhiên và làm cho nó ngày càng tươi đẹp hơn.
3. Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một hay nhất:
Tác giả Vũ Hùng là cựu sinh viên của trường Chu văn an và Đại học Bách Khoa Hà Nội. Năm 1950, ông gia nhập
3. Tìm hiểu chi tiết tác phẩm Ông Một:
3.1. Mối quan hệ giữa voi với đề đốc Lê Trực và quản tượng:
Với đề đốc Lê trực:
– Con voi đã trở nên buồn bã kể từ ngày rời căn cứ. Đây là lý do tại sao: Con voi buồn bã vì nhớ căn cứ và đề đốc.
– Dù vẫn làm việc chăm chỉ nhưng nó vẫn cảm thấy “buồn”.
– Bỏ ăn, kể cả mía hay cỏ.
Với quản tượng:
– Khi voi về làng thì không thấy quản tượng (vì ông đã chết).
+ Dân làng mang mía đến cho ăn nhưng không chịu ăn mía mà cứ chạy đi.
+ Nó rống lên, buồn bã và rền rĩ..
→ Voi rất trung thành và tình cảm. Điều này cho thấy mối liên hệ sâu sắc giữa con người và thế giới tự nhiên
3.2. Tình cảm của người quản tượng đối với voi:
– Thay mặt đề đốc chăm sóc con voi
– Đối xử với voi như con của mình và vuốt ve nó khi ăn. “Hai xô mía” “Hai xô cháo”
– Vì muốn con voi được tự do nên
– Khi về làng, luôn đối xử ân cần và quan tâm với bạn.
→ Tình yêu của người quản tượng dành cho voi không chỉ là tình yêu giữa con người với động vật mà còn là tình yêu dành cho con cái của mình.
4. Tóm tắt văn bản Ông Một:
Mẫu 1
Kể từ khi rời căn cứ, con voi luôn có tâm trạng buồn bã. Nó nhớ đề đốc, nhớ chiến tranh, nhớ khu rừng. Ngay cả bây giờ, nó vẫn giúp quản tượng dọn ruộng và mang củi nhưng nó chỉ đơn giản là thư giãn trong khi làm việc. Nó thậm chí còn ngừng ăn khi bận rộn. Người quản tượng hiểu ý định của con voi và quyết định thả nó về rừng. Không biết nó đi đâu, nhưng mỗi mùa thu con voi đều về làng. Dân làng và quản tượng vui vẻ ra ngoài chào đón sự trở lại của con voi. Con voi theo quản tượng lên mái nhà cũ và quỳ xuống giữa vườn. Người quản tượng nhìn thấy con vật yêu chủ nhân của nó và cảm thấy trẻ lại. Ông đưa nó đi tắm, sau đó dắt nó ra đồng và cho nó ăn uống đầy đủ. Khi người quản tượng chết, con voi trở về làng nhưng không thấy người chủ cũ ra chào. Nó vội vã về nhà, quỳ giữa vườn mà tru lên. Khi biết quản tượng không còn ở đó, con voi buồn bã rời làng và chạy khắp làng tìm kiếm chủ nhân của mình. Kể từ đó, voi chỉ về làng vài năm một lần, thăm ngôi nhà cũ rồi lặng lẽ ra đi.
Mẫu 2
Ba người lính cùng với người hướng dẫn Trường Sơn là ông Cao tình cờ gặp được con voi của đề đốc Lê Trực (con voi này được ông kính trọng gọi là ông Một), một thủ lĩnh quan trọng của cuộc khởi nghĩa chống Pháp thế kỷ 19. Sau khi bị bao vây, quân nổi dậy dần tan rã và đề đốc Lê Trực buộc phải trở về quê hương, giao con voi cho người quản tượng thân tín của mình chăm sóc. Ông Cao kể cho ba người lính nghe về quản tượng và voi. Kể từ khi rời căn cứ, con voi luôn có tâm trạng tồi tệ. nó nhớ đề đốc, nhớ chiến tranh, nhớ khu rừng. Dù vẫn giúp quản tượng dọn ruộng và mang củi nhưng nó chỉ đơn giản là thư giãn trong khi làm việc. Nó thậm chí còn ngừng ăn nữa. Người quản tượng hiểu ý định của con voi và quyết định thả nó về rừng. Ông không biết nó đi đâu, nhưng cứ mỗi mùa thu thì nó đều về làng. Dân làng và quản tượng vui vẻ ra ngoài chào đón sự trở lại của chú voi. Con voi theo quản tượng về nhà cũ và quỳ xuống giữa vườn. Người quản tượng nhìn thấy con vật yêu chủ nhân của nó nên ông cảm thấy bản thân mình như trẻ lại. Ông đưa nó đi tắm, sau đó dắt nó ra đồng và cho nó ăn uống đầy đủ. Khi người quản tượng chết, con voi trở về làng nhưng không thấy người chủ cũ ra chào. Nó vội vã về nhà, quỳ giữa vườn mà rống gọi đầy đau đớn. Khi biết quản tượng không còn ở đó, con voi buồn bã rời làng và chạy khắp làng tìm kiếm chủ nhân của mình. Kể từ đó, con voi chỉ về làng vài năm một lần, thăm ngôi nhà cũ rồi lặng lẽ rời đi.