Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một

Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một
Bạn đang xem: Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

Văn bản Ông Một đã cho ta thấy tình cảm yêu thương, gắn bó nghĩa tình giữa con voi của Đề đốc Lê Trực và ông quản tượng. Qua đó, văn bản đề cao tình cảm giữa con người với thế giới tự nhiên. Dưới đây là một số đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một.

1. Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một ngắn gọn nhất:

Đoạn ‘Ông Một’ trích từ tác phẩm văn học phía Tây Trường Sơn của tác giả Vũ Hùng. Khi đọc tác phẩm, tôi thực sự cảm nhận được những cảm xúc của những chú voi, quản tượng và người dân trong làng, và điều này khiến tôi rất xúc động. Ông Một dù là động vật nhưng cũng có những cảm xúc giống con người. Trong lúc đề đốc Lê Trực đi vắng, ông Một tỏ ra buồn bã, ủ rũ và bỏ ăn. Mặc dù đây là những cảm xúc hoàn toàn bình thường đối với con người nhưng ở loài voi lại khiến chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận hơn về mối quan hệ của chúng ta với thiên nhiên và muôn loài.

2. Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một súc tích:

Đoạn văn trên cho thấy con người và động vật cũng có mối quan hệ mật thiết và hỗ trợ lẫn nhau. Con voi có tình cảm sâu sắc với đề đốc Lê Trực và người quản tượng. Nó coi họ là người thân, luôn yêu thương và nhớ đến họ. Người quản tượng chăm sóc voi như anh em. Không chỉ quản tượng mà người dân trong làng cũng coi voi là thành viên trong gia đình. Họ quan tâm, yêu quý đàn voi và cảm thấy vui vẻ mỗi khi đàn voi đến thăm. Thông qua tác phẩm, chúng ta hiểu rằng cả con người lẫn thiên nhiên đều không ai hơn ai. Qua tác phẩm này, tôi cảm nhận được con người không chỉ gần gũi với nhau mà còn có tình cảm không thể tách rời đối với động vật. Chính vì vậy chúng ta cần biết cách bảo vệ, giữ gìn thiên nhiên và làm cho nó ngày càng tươi đẹp hơn.

3. Đoạn văn nêu cảm nhận sau khi học xong văn bản Ông Một hay nhất:

Tác giả Vũ Hùng là cựu sinh viên của trường Chu văn an và Đại học Bách Khoa Hà Nội. Năm 1950, ông gia nhập Quân đội và đứng đầu đài phát thanh của trung đoàn. Phong cách viết của ông: Các tác phẩm của ông viết về thiên nhiên, động vật, rừng và núi, và thời gian phục vụ trong quân đội và các chiến dịch quân sự đã dẫn đến nhiều khám phá về thiên nhiên, đất nước và phong tục của Việt Nam và Lào trên đường Trường Sơn. Có lẽ đoạn trích Ông Một để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Đoạn trích này được trích từ phía Tây Trường Sơn, in lại trong Truyện Hay Thiếu Nhi – Vũ Hùng. Cuốn sách này là tập hợp của bốn câu chuyện: “Sao sao”, “Những người bạn của Đam đam”, “Tây Trường Sơn” và “Ngày hè”. Tây Trường Sơn kể về ba người lính trẻ thuộc trung đoàn quân tình nguyện Việt Nam vào Nam Lào năm 1947. Khi đó, lính Lào đã tặng 3 con voi cho lính Việt Nam để vận chuyển vật tư, vũ khí vượt Trường Sơn. Tóm tắt nội dung văn bản Phía Tây Trường Sơn thì như sau: Ba người lính Hùng, Sơn, Đức được giao nhiệm vụ vượt Trường Sơn về các làng Bun Mi, Vông say học nghề quản tượng rồi đưa voi trở về. Trong chuyến đi kéo dài hơn một năm, họ đã khám phá thiên nhiên và học được nhiều điều mới mẻ, thú vị về loài voi, loài động vật thông minh, dũng cảm, trung thành và rất tình cảm với con người. Đồng thời, họ cũng được tìm hiểu về những phong tục, văn hóa của một “đất nước” có 1 triệu con voi. Phóng sinh, ăn Tết, té nước, lễ đón em bé, săn voi, v.v. Chuyến đi đã dạy cho họ nhiều bài học về cách sống hòa hợp với thiên nhiên và tôn trọng sự sống của muôn loài. Trích đoạn từ “ông Một” nằm ở phần đầu của Tây Trường Sơn. Ba người lính cùng với Cao, người dẫn đường vượt Trường Sơn, tình cờ gặp được con voi của đề đốc Lê Trực, một thủ lĩnh phiến quân trong Chiến tranh Việt Nam mà ông kính trọng gọi là Ông Một. Sau khi bị giặc bao vây, nghĩa quân dần tan rã và đề đốc Lê Trực phải trở về quê hương giao con voi cho người quản tượng thân tín của mình chăm sóc. Ông Cao kể cho ba người lính nghe câu chuyện về voi và quản tượng. Chú voi được dân làng gọi một cách trìu mến là ‘ông Một’ và đối với người quản tượng, chú voi giống như đồng đội, người thân. Người quản tượng hiểu được sự khao khát rừng của con voi và cho phép nó quay trở lại rừng. Không ai biết chú voi đi đâu, nhưng mỗi mùa thu nó lại trở về quê cũ và thăm người dân. Sau mười năm, người quản tượng chết. Khi con voi quay trở lại thì người chủ cũ của nó đã không còn được tìm thấy nữa. Nó trở về ngôi nhà cũ và không thấy người quản tượng đi ra, thì quỳ xuống và khóc, rên rỉ mãi thôi. Con voi như con người đang thể hiện nỗi buồn mất đi người thân, chạy khắp làng tìm kiếm, phát ra những tiếng rên rỉ buồn bã, đau lòng. Voi đến thăm làng vài năm một lần. Đối với người quản tượng, chú voi xuất hiện với tư cách là một thành viên trong gia đình, đối với voi, người quản tượng có thể không còn là chủ nhân nữa mà là họ hàng ruột thịt. Họ đối xử với nhau bằng sự chân thành, yêu thương và thấu hiểu đến mức trở thành xương thịt trong trái tim của nhau. Qua đoạn trích này, người đọc nhận ta thông điệp được ẩn chứa trong tác phẩm. Đây chính là cốt lõi của hành động biết ơn thiên nhiên mà con người nên phẩm đề cao, coi trọng. Hãy coi động vật như những người bạn giúp đỡ trong cuộc sống.

3. Tìm hiểu chi tiết tác phẩm Ông Một:

3.1. Mối quan hệ giữa voi với đề đốc Lê Trực và quản tượng:

Với đề đốc Lê trực:

– Con voi đã trở nên buồn bã kể từ ngày rời căn cứ. Đây là lý do tại sao: Con voi buồn bã vì nhớ căn cứ và đề đốc.

– Dù vẫn làm việc chăm chỉ nhưng nó vẫn cảm thấy “buồn”.

– Bỏ ăn, kể cả mía hay cỏ.

Với quản tượng:

– Khi voi về làng thì không thấy quản tượng (vì ông đã chết).

+ Dân làng mang mía đến cho ăn nhưng không chịu ăn mía mà cứ chạy đi.

+ Nó rống lên, buồn bã và rền rĩ..

→ Voi rất trung thành và tình cảm. Điều này cho thấy mối liên hệ sâu sắc giữa con người và thế giới tự nhiên

3.2. Tình cảm của người quản tượng đối với voi:

– Thay mặt đề đốc chăm sóc con voi

– Đối xử với voi như con của mình và vuốt ve nó khi ăn. “Hai xô mía” “Hai xô cháo”

– Vì muốn con voi được tự do nên quyết định thả nó về rừng.

– Khi về làng, luôn đối xử ân cần và quan tâm với bạn.

→ Tình yêu của người quản tượng dành cho voi không chỉ là tình yêu giữa con người với động vật mà còn là tình yêu dành cho con cái của mình.

4. Tóm tắt văn bản Ông Một:

Mẫu 1

Kể từ khi rời căn cứ, con voi luôn có tâm trạng buồn bã. Nó nhớ đề đốc, nhớ chiến tranh, nhớ khu rừng. Ngay cả bây giờ, nó vẫn giúp quản tượng dọn ruộng và mang củi nhưng nó chỉ đơn giản là thư giãn trong khi làm việc. Nó thậm chí còn ngừng ăn khi bận rộn. Người quản tượng hiểu ý định của con voi và quyết định thả nó về rừng. Không biết nó đi đâu, nhưng mỗi mùa thu con voi đều về làng. Dân làng và quản tượng vui vẻ ra ngoài chào đón sự trở lại của con voi. Con voi theo quản tượng lên mái nhà cũ và quỳ xuống giữa vườn. Người quản tượng nhìn thấy con vật yêu chủ nhân của nó và cảm thấy trẻ lại. Ông đưa nó đi tắm, sau đó dắt nó ra đồng và cho nó ăn uống đầy đủ. Khi người quản tượng chết, con voi trở về làng nhưng không thấy người chủ cũ ra chào. Nó vội vã về nhà, quỳ giữa vườn mà tru lên. Khi biết quản tượng không còn ở đó, con voi buồn bã rời làng và chạy khắp làng tìm kiếm chủ nhân của mình. Kể từ đó, voi chỉ về làng vài năm một lần, thăm ngôi nhà cũ rồi lặng lẽ ra đi.

Mẫu 2

Ba người lính cùng với người hướng dẫn Trường Sơn là ông Cao tình cờ gặp được con voi của đề đốc Lê Trực (con voi này được ông kính trọng gọi là ông Một), một thủ lĩnh quan trọng của cuộc khởi nghĩa chống Pháp thế kỷ 19. Sau khi bị bao vây, quân nổi dậy dần tan rã và đề đốc Lê Trực buộc phải trở về quê hương, giao con voi cho người quản tượng thân tín của mình chăm sóc. Ông Cao kể cho ba người lính nghe về quản tượng và voi. Kể từ khi rời căn cứ, con voi luôn có tâm trạng tồi tệ. nó nhớ đề đốc, nhớ chiến tranh, nhớ khu rừng. Dù vẫn giúp quản tượng dọn ruộng và mang củi nhưng nó chỉ đơn giản là thư giãn trong khi làm việc. Nó thậm chí còn ngừng ăn nữa. Người quản tượng hiểu ý định của con voi và quyết định thả nó về rừng. Ông không biết nó đi đâu, nhưng cứ mỗi mùa thu thì nó đều về làng. Dân làng và quản tượng vui vẻ ra ngoài chào đón sự trở lại của chú voi. Con voi theo quản tượng về nhà cũ và quỳ xuống giữa vườn. Người quản tượng nhìn thấy con vật yêu chủ nhân của nó nên ông cảm thấy bản thân mình như trẻ lại. Ông đưa nó đi tắm, sau đó dắt nó ra đồng và cho nó ăn uống đầy đủ. Khi người quản tượng chết, con voi trở về làng nhưng không thấy người chủ cũ ra chào. Nó vội vã về nhà, quỳ giữa vườn mà rống gọi đầy đau đớn. Khi biết quản tượng không còn ở đó, con voi buồn bã rời làng và chạy khắp làng tìm kiếm chủ nhân của mình. Kể từ đó, con voi chỉ về làng vài năm một lần, thăm ngôi nhà cũ rồi lặng lẽ rời đi.