Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên

Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên
Bạn đang xem: Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

Nội dung truyện Bài học đường đời đầu tiên, trích Dế Mèn phiêu lưu kí của nhà văn Tô Hoài trong bài viết dưới đây chắc chắn là tài liệu cần thiết và hữu ích cho các em học sinh trong quá trình ôn luyện về tác phẩm này. Sau đây là bài viết với chủ đề Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên.

1. Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên hay nhất:

Tôi đem Choắt chôn trên bãi cỏ xanh, làm một ngôi mộ lớn và đặt một vòng hoa trắng lên đó.

Lúc này đã là buổi chiều, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng từng bông hoa trên bãi cỏ, khiến nó trông có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng phía trên mộ Dế Choắt như tỏa ra màu u buồn, đau đớn. Dường như mây ngừng trôi trên bầu trời, vạn vật trở nên im lặng, chỉ có gió phát ra âm thanh như đàn piano, còn nước như đang hát một khúc thánh ca đưa Choắt trở về hư không…

Có một người đứng lặng bên mộ Dế trước cảnh tượng đau lòng và đau buồn này. Chính là tôi. Tôi nhớ lại chuyện cũ mà tiếc nuối và buồn bã. Nếu tôi không trêu chọc chị Cốc thì Dế Choắt đã không phải chết thảm đến thế. Giờ đây, khi đứng trước mộ, tôi nhận ra sai lầm của mình và biết rằng mình phải sửa chữa sai lầm này ngay lập tức. Tôi chợt nhận ra:

Nếu bạn hung hăng, thô lỗ thì bạn sẽ phải trả món nợ cho hành vi dại dột đó mà thôi. Tất cả sai lầm là do tôi đã gây ra. Nếu tôi không giễu cợt chị Cốc thì Choắt vẫn còn sống. Tôi nhớ đến lời khuyên của cậu ấy. Tôi đứng rất lâu, suy nghĩ về những bài học đầu tiên của cuộc đời, nghĩ về mọi người và những hành động của mình mà tiếc nuối. Phải sửa chữa sai lầm của mình trước khi quá muộn. “Tôi sẽ không quên lời dặn dò của anh Choắt đâu. Đừng lo lắng!”.

Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt chiếu sáng. Tôi cúi xuống nhặt một nắm đất lên mộ. Tôi liếc nhìn mộ của Choắt lần cuối rồi quay người và kiên quyết bước đi…

Gió vẫn thổi, cây cỏ hoa lá xào xạc rồi cúi lạy mộ của Choắt và từ biệt. Sương đã xuống, từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ. Mặt trời đã lặn hẳn nhưng cỏ cây vẫn xào xạc, gió thổi mạnh. Trong màn sương trắng hiện lên hình ảnh một chú dế đang cúi đầu chậm rãi bước đi.

2. Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên ý nghĩa nhất:

Tôi được biết đến là một anh dế mạnh mẽ, nhưng tôi có tính cách kiêu ngạo. Chính vì tính khí này mà tôi đã vô tình gây ra cái chết thương tâm cho người hàng xóm tội nghiệp Dế Choắt.

Tôi có một chỗ ở khá rộng. Mỗi ngày tôi đều phải đào đất, sửa chữa hang động, xây dựng chuồng trại và chăm sóc các lối tắt, cửa sau, góc trên cùng và các điểm nguy hiểm. Nhờ ăn uống có dinh dưỡng hợp lý nên cơ thể tôi rất khỏe mạnh. Đôi càng của tôi sáng bóng, kèm theo các vuốt cứng và sắc. Đôi cánh tạo thành một chiếc áo dài che kín phần đuôi. Đầu tôi to ra và hai chiếc răng đen mọc ra như những chiếc liềm máy. Không chỉ vây, tôi còn có một đôi râu dài và khỏe.

Tôi thường xuyên tranh cãi với bà con hàng xóm. Không ai nói gì nên tôi nghĩ mình thế là giỏi và mọi người nên tôn trọng tôi. Tôi luôn gây rắc rối cho chị Cào cào, anh Gọng Vó ở gần đấy. Đặc biệt là cậu bạn hàng xóm, người mà tôi luôn coi thường. Cậu ta tên là Dế Choắt, có thân hình gầy gò và khá yếu. Một ngày nọ, khi tôi đến thăm nhà Choắt, vì nhà rất bày bừa nên tôi đã góp ý:

 – Sao sống vô tư thế? Ngôi nhà đổ nát đến mức nếu kẻ nào đó đến phá hủy nó, chú mày sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức. Sao có lớn mà chẳng có khôn vây?

Choắt buồn bã nhờ tôi đào một cái hố thông vào nhà để hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không quan tâm, nhìn Dế Choắt với ánh mắt khinh bỉ và từ chối.

Một ngày nọ, sau khi trời mưa, đủ loại chim tụ tập trong vũng nước để tìm thức ăn. Có chị Cốc đậu gần hang cũng kiếm thức ăn. Tôi xúi Choắt nghịch dại, trêu chị Cốc. Nhưng cậu ta hèn không dám, nên tôi đã kiêu ngạo hát đùa trêu chị Cốc. Nào đâu chị ta nổi giận, muốn trả đũa kẻ đã trêu đùa chị ta. Khi thấy chị ta tới, tôi vội chui vào hang để trốn, bắt chéo chân trên giường và lắng nghe. Nhưng tôi nào đâu ngờ chị ta tưởng kẻ trêu đùa là Choắt nên đã mổ liên tiếp vào người cậu ấy. Chỉ mãi đến khi chị ta bay đi, tôi mới dám bò lên, thấy Choắt đang thoi thóp. Tôi nâng người Dế Choắt lên, hối hận vô cùng. Trước khi ra đi, Choắt đã khuyên tôi rằng không biết suy nghĩ mà cứ hung hăng thì sớm muộn cũng rước họa vào người.

Tôi rất buồn sau cái chết của Dế Choắt. Sau khi chôn Dế ở đồng cỏ, tôi đứng hàng giờ trước mộ để suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Điều hối tiếc lớn nhất của tôi là đã đối xử với cậu ấy quá khắc nghiệt. Nếu tôi đủ can đảm đứng lên thừa nhận tội lỗi của mình thì xin lỗi chị Cốc một cách tử tế thì có lẽ Choắt đã không bị chết oan như vậy. Tôi kiêu ngạo nghĩ mình là người mạnh mẽ nhưng tôi không dùng sức mạnh đó để bảo vệ dế. Khi Dế Choắt qua đời, tôi không chỉ buồn mà còn thất vọng. Và tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết này. Tôi phải sống hòa thuận và tôn trọng những người xung quanh.

3. Đóng vai Dế Mèn kể lại truyện Bài học đường đời đầu tiên ấn tượng nhất:

Tên của tôi là Dế mèn. Một ngày nọ, mẹ tôi bảo tôi có thể rời khỏi nhà. Mẹ nói tôi đã trưởng thành và sẽ sớm phải học cách tự lập. Tôi thực sự mong chờ nó và vui mừng.

Vì tôi ăn uống và làm việc có chế độ hợp lý nên tôi lớn rất nhanh. Chẳng mấy chốc tôi đã trở thành một chàng dế trẻ tuổi mạnh mẽ. Tôi có một đôi càng bóng loáng và to khỏe. Các móng vuốt ở chân và đùi cứng và sắc hơn. Đôi cánh của tôi trước đây rất ngắn giờ đây có thể che kín đến tận đuôi. Mỗi lần tôi nhảy, tôi lại nghe thấy tiếng lạo xạo. Khi tôi đi dạo, toàn thân tôi run lên và màu nâu phản chiếu trong gương thật đẹp. Đầu tôi to, rắn chắc và nổi từng tảng. Hai chiếc răng đen liên tục cắn như hai chiếc liềm cơ khí đang hoạt động. Bộ râu của tôi dài và uốn cong rất hùng dũng. Cặp râu này khiến tôi rất tự hào về bản thân.

Tôi có một tính cách rất tinh nghịch, rất hay thích cãi nhau với mọi người trong xóm. Tôi có một sở thích quái đản là đi cà khịa các anh chị Cào cào và anh Gọng Vó ngơ ngác. Tôi cứ tưởng bản thân thế là hay, và mình sắp sửa đứng trên đỉnh thế giới rồi. Tuy nhiên, vì tính cách hung hãn, hống hách nên tôi đã phạm một sai lầm lớn.

Hàng xóm của tôi là một anh Dế Choắt. Cậu ấy có thân hình nhỏ bé và ốm yếu. Cậu ta gầy và cao lêu nghêu, giống như một kẻ nghiện thuốc phiện. Do sức khỏe yếu nên Choắt chỉ có thể đào một cái hang nông sát mặt đất, nhốt mình bên trong và không thể di chuyển. Một ngày nọ, khi tôi đến thăm ngôi nhà, tôi thấy nó rất bừa bộn. Tôi đã nhanh chóng chỉ trích sự bất cẩn và lười biếng của cậu ta. Choắt không hề tức giận mà nhờ tôi giúp cậu ta đào một khoảng trống cạnh nhà để hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau trong trường hợp khó khăn. Nghe vậy, tôi thẳng thừng từ chối và bỏ đi mà không hề lo lắng.

Trời mưa to liên tục nhiều ngày, mặt hồ trước trắng xóa. Khi nước đầy, cua, cá cũng bận rộn di chuyển khắp nơi. Chim nước cũng tụ tập trên mặt hồ theo đàn. Đang miên man suy nghĩ, tôi chợt nhìn thấy bà chị Cốc nhảy lên khỏi mặt nước và đáp xuống cách đó vài bước, gần hang động của tôi. Là một người tinh quái, tôi âm mưu trêu ghẹo chị Cốc. Tôi gọi rủ Choắt chơi cùng. Cậu ta trở nên sợ hãi và cầu xin tôi đừng ngu ngốc đến mức đó. Tôi mắng cậu ta vì sự nhút nhát và ngay lập tức bắt đầu trêu chọc chị Cốc. Chị ta đang đứng đó rỉa lông. Khi nghe bài hát của tôi, chị ta sợ hãi và giật mình như muốn bay đi. Khi bình tĩnh lại, đôi mắt chị ta mở to và dang rộng đôi cánh như thể đang muốn chiến đấu lắm. Chị ta bước thẳng tới cửa hang của tôi và hét lên kẻ nào gan to như vậy? Tôi nhanh chóng bò vào hang và vắt chân chữ ngũ đắc ý.

Chị ta không nhìn thấy tôi nhưng lại trông thấy Dế Choắt nên đã ngay lập tức buộc tội cậu ta, và liền sau đó chị ta giáng những cú mổ tới tấp lên người Dế Choắt. Mỏ của chị ta giống như chiếc dùi sắt cắm xuống đất. Choắt bị mổ kêu lên đầy đau đớn. Tôi nằm nghe trong nỗi kinh hoàng. Chỉ sau khi bà Cốc đi rồi tôi mới dám bò ra ngoài. Choắt khóc lóc thảm thiết khi nhìn thấy tôi. Cậu ấy không thể đứng dậy và chỉ nằm đó, hầu như không còn sống. Khi nhìn thấy điều này, tôi hoảng sợ quỳ xuống, nâng đầu cậu ấy lên và xin lỗi. Chỉ vì tôi ngu ngốc và kiêu ngạo mà Choắt đã phải gánh chịu tai họa. Cậu ấy thì thầm những lời cuối cùng vào tai tôi bằng tất cả sức lực của mình. Nếu bạn có thói quen thô lỗ và hung hãn trong cuộc sống, nếu bạn thông minh nhưng không biết suy nghĩ thì sớm muộn gì bạn cũng sẽ gặp rắc rối.

Tôi rất hối hận. Tôi mang xác Dế Choắtt và chôn nó ở một khu vực cỏ tươi tốt. Tôi đã làm một ngôi mộ lớn. Tôi đứng im lặng hồi lâu, ngẫm nghĩ về bài học đầu đời của mình. Tôi tự nhủ từ giờ trở đi tôi sẽ từ bỏ tính kiêu ngạo và ngạo mạn của mình.

4. Tóm tắt truyện Bài học đường đời đầu tiên:

Vì ăn uống hợp lý và có chế độ làm việc điều độ, nên Dế Mèn trở nên chàng dế mạnh khỏe và rất cường tráng. Tuy nhiên, Dế mèn lại có tính cách kiêu ngạo, tự phụ và luôn tự cho mình là “một kẻ vĩ đại có thể vươn tới đỉnh cao thế giới”. Vì điều này, Dế mèn đã từ chối giúp đỡ người hàng xóm của mình, Dế Choắt, ốm yếu và gầy gò như một kẻ nghiện thuốc phiện. Dế Mèn chơi khăm bà chị Cốc một cách ngu ngốc do tính kiêu ngạo và bốc đồng, dẫn đến cái chết oan uổng của Chắt. Trước khi qua đời, Choắt đã tha thứ cho lỗi lầm của Dế mèn và khuyên cậu nên từ bỏ hành vi hung hăng và kiêu ngạo của mình. Sau khi chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn cảm thấy rất hối hận và suy ngẫm về bài học đầu đời của mình.

5. Giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật:

5.1. Giá trị nội dung:

Trong tác phẩm, Dế mèn được miêu tả là một chàng dế có vẻ đẹp mạnh mẽ khi còn trẻ nhưng cũng có tính cách kiêu ngạo và bốc đồng. Anh ta đã gây ra cái chết bi thảm cho Dế choắt bằng cách trêu chọc chị Cốc. Dế mèn hối hận và học được bài học đầu tiên trong đời.

5.2. Giá trị nghệ thuật:

– Cách kể chuyện tự nhiên, lôi cuốn từ góc nhìn thứ nhất.

– Nghệ thuật miêu tả các con vật sống động và độc đáo.

– Ngôn từ chính xác và hình ảnh phong phú.