Đóng vai người chứng kiến kể lại chuyện lão Hạc bán chó

Đóng vai người chứng kiến kể lại chuyện lão Hạc bán chó
Bạn đang xem: Đóng vai người chứng kiến kể lại chuyện lão Hạc bán chó tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

1. Dàn ý Đóng vai người chứng kiến kể lại chuyện lão Hạc bán chó:

1.1. Giới thiệu về bản thân và mở đầu câu chuyện:

Trong một buổi chiều u ám của ngày đông lạnh giá, tôi đến nhà ông giáo, một người bạn thân thiết của gia đình, để thăm lão Hạc. Không khí bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, khiến tôi cảm thấy buồn bã và nhớ về câu chuyện lão Hạc đã kể. Trong lúc chờ đợi, tôi nhớ về sự kiện đầy bi thảm và chua chát mà lão Hạc đã chia sẻ.

1.2. Kể lại diễn biến câu chuyện của lão Hạc về việc bán chó cho ông giáo:

Lão Hạc bước vào nhà ông giáo với một khuôn mặt căng thẳng. Ông giáo, người luôn tràn đầy hiếu khách, hỏi một cách tò mò: “Bán rồi sao, lão Hạc?”

Lão Hạc trả lời với một giọng điệu bùi ngùi, cố gắng giữ lại vẻ vui vẻ trên khuôn mặt nhưng lòng anh đang chảy máu. Anh ấy cười, một tiếng cười quái dị, hơi như tiếng rên. Trên đôi mắt anh bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, đỏ hoe và sưng húp.

Lão Hạc không thể nói nữa và bắt đầu khóc. Anh khóc như một đứa trẻ, khóc mạnh mẽ, chẳng ngừng. Nước mắt lăn trên khuôn mặt xương xẩu và gầy gò của anh, trái tim anh co lại vì đau đớn, từng nhịp đau từng nhịp.

– Miêu tả biểu cảm của ông giáo và tâm trạng của lão Hạc

Trong khi lão Hạc đang kể, ông giáo lắng nghe với một tâm trạng đầy quan tâm. Ông ôn hòa và tán thành với mọi từng lời của lão Hạc, cố gắng chia sẻ nỗi đau và an ủi người bạn già.

Lão Hạc tỏ ra rất đau khổ. Khuôn mặt của anh phản ánh sự chua chát và đau đớn trong tâm hồn. Anh cảm nhận một sự ân hận sâu sắc về việc bán chó và tất cả những gì anh đã mất.

1.3. Cảm nghĩ của bản thân:

Nghe câu chuyện của lão Hạc, tôi không thể nào không cảm thấy xót xa cho những người phải sống trong cảnh khốn khổ và nghèo đói trong xã hội. Tôi bất lực trước việc cậu Vàng đã ra đi, và tôi tự hỏi liệu lão Hạc sẽ sống như thế nào trong tương lai, ai sẽ quấn quýt bên cạnh anh khi anh cần.

Câu chuyện về việc bán chó đã kết thúc, và chúng ta không thể làm gì để thay đổi nó. Tôi cảm thấy xót xa và đau lòng cho lão Hạc, người đã phải trải qua những giây phút đau khổ và mất mát. Tôi hy vọng rằng những tâm hồn nhân hậu như ông giáo sẽ luôn tồn tại để động viên và an ủi những người trong hoàn cảnh khó khăn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và chúng ta phải đối diện với nó bằng lòng kiên nhẫn và lạc quan.

2. Đóng vai người chứng kiến kể lại chuyện lão Hạc bán chó hay nhất:

Hôm nay, bầu trời tỏ ra khá tươi đẹp, với những tia nắng ấm áp xen qua kẽ lá cây. Tôi đang bận rộn nấu ăn, còn chồng tôi đang mải mê đọc sách. Khi bầu trời đã chuyển sang màu cam đất của hoàng hôn, một sự kiện đáng ngạc nhiên đã xảy ra và làm cho buổi chiều của chúng tôi trở nên khá đặc biệt.

Điều đó bắt đầu khi lão Hạc, một người hàng xóm cũ và cũng là người bạn thân của gia đình chúng tôi vào nhà của chúng tôi. Không rõ ông ấy đến với mục đích gì, nhưng tôi cảm thấy tò mò và quyết định đứng đón nghe những tin tức mới.

Khi đến gần cửa nhà, lão Hạc nói với chồng tôi, với khuôn mặt hốc hác và đầy buồn bã:

– Cậu Vàng đã ra đi rồi, ông Giáo ạ!

Tôi nghĩ rằng lão Hạc đến để nói về con chó của mình, người mà ông ấy yêu quý và trân trọng không kém gì vàng. Chồng tôi, người cũng không ngờ đến điều này, đã hỏi:

– Lão đã bán nó à?

– Vâng, tôi đã bán rồi.

Lão Hạc nói với giọng điệu bùi ngùi, cố gắng che giấu đi nỗi đau sâu thẳm trong lòng mình. Mặc dù anh ấy cười, nhưng đó là một nụ cười lạ lùng, hơi giống như tiếng mếu. Trên đôi mắt của lão Hạc, những giọt nước mắt bắt đầu cuộn tròn, đỏ hoe và sưng húp.

Ông chồng của tôi thấy lão Hạc đau đớn lắm, nên đã rót ly rượu và mời lão. Tiếp theo, ông ấy tiếp tục đặt câu hỏi:

– Vậy thì nó có để bị bắt phải không?

Câu hỏi này, có lẽ không cố ý, nhưng đã làm nổi lên nỗi đau mà ông ấy đã cố gắng kìm nén. Lão Hạc bắt đầu khóc, như một đứa trẻ, khóc mạnh mẽ, không ngừng. Những giọt nước mắt ấy kết hợp với nỗi đau, làm cho trái tim của lão trở nên co lại từng nhịp đau đớn.

Lão tự đấm vào ngực mình, nói những điều không rõ ràng, trong khi nước mắt cứ trào ra trên khuôn mặt xương xẩu và gầy gò của anh. Lão Hạc tỏ ra rất đau khổ, và tôi cảm thấy xót xa khi nhìn thấy ông ấy phải đối mặt với sự hối hận và nỗi đau của mình.

Nhìn từ bên ngoài, có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng lão Hạc không còn bình thường nữa. Họ có thể nói, “Khóc vì bán chó là quá lố,” nhưng thực tế không phải như vậy. Tôi trước đây cũng từng nghĩ rằng lão Hạc, do tuổi cao, đã không còn tinh thần sôi nổi, tiêu tiền không nghĩ, có ruộng đất mà không trồng cây, và có con chó mà không nuôi. Tuy nhiên, giờ đây tôi đã hiểu rõ hơn về tình hình và cảm thấy thương cho hoàn cảnh khó khăn của Lão.

Lão Hạc đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc đời. Vợ ông qua đời sớm, gia đình nghèo khó, con trai không lấy được vợ, và đứa con trai duy nhất đã rời bỏ gia đình để đi làm xa xứ. Lão phải sống một cuộc sống cô đơn, chỉ có cậu chó mà ông gọi là “cậu Vàng” làm bạn đồng hành. Nhưng vì muốn giữ lại mảnh đất cho con trai, lão đứt ruột bán cậu Vàng, mặc dù trong lòng đau đớn như cắt.

Không biết cậu Vàng đã đi đâu, lão Hạc phải đối mặt với sự cô đơn và hỏi thăm ai khi lão nhớ con trai, ai sẽ chăm sóc lão khi lão trở nên yếu đuối? Tôi càng suy nghĩ, càng thấy thương lão Hạc. Bất giác, tôi nhận ra rằng đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa và tôi phải tiếp tục nấu ăn. Trong khi đó, lão Hạc và chồng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện ở trên lầu.

Lão Hạc là một con người đáng thương. Ông ấy yêu thương con trai và động vật như yêu bản thân mình. Cuộc đời thật bi thảm khi buộc con người phải trải qua một loạt khó khăn kéo dài.

3. Đóng vai người chứng kiến kể lại chuyện lão Hạc bán chó chọn lọc:

Thời gian trôi nhanh chóng, những năm tháng đầy khó khăn và khắc nghiệt ngày xưa đã trở thành một phần của quá khứ. Nhưng mỗi khi cháu gái của tôi, một cô bé 14 tuổi, tò mò hỏi về câu chuyện về Lão Hạc trong sách giáo khoa của cô ấy, tôi lại không thể kiềm lại được cảm xúc. Sáng nay, khi con bé tình cờ đặt câu hỏi về cảnh Lão Hạc bán chó, câu chuyện ấy bất ngờ hiện về trong tâm trí tôi.

Vào thời điểm đó, trong làng, những người biết đọc viết không nhiều, và tất cả giấy tờ đều phải đi qua tay ông giáo. Gia đình của tôi thường xuyên nhờ ông giáo viết đơn giấy cho họ. Vào thời điểm đó, tôi chỉ mới 7 tuổi. Một ngày nọ, thầy giáo yêu cầu tôi đến nhờ ông viết một lá đơn xin phép cho chị tôi đi làm ở nơi khác. Tôi đồng ý và bắt đầu bước chân đi, lúc đó tôi nghĩ tới việc hỏi ông giáo về bài thơ mới mà tôi học được ngày hôm trước.

Khi tôi đến nhà ông giáo, tôi được ông mời vào và ngồi nghe ông giảng giải một cách chăm chú. Nhưng đột nhiên, tôi thấy một hình ảnh buồn của Lão Hạc bước đến. Lão Hạc là một người nông dân già, nghèo khổ, vợ ông ta đã qua đời, và ông ta phải sống một cuộc đời cô đơn, chỉ có cậu chó Vàng là bạn đồng hành. Con trai của ông ta không lấy vợ và đã rời làng để làm công việc xa xứ. Ông ta thường đi làm thuê, nhưng từ khi ốm nặng, tôi thấy ông ta ít khi xuất hiện. Ông ta trở nên tệ hơn từng ngày. Tôi biết rằng Lão Hạc và ông giáo thường trò chuyện với nhau, vậy nên tôi chào hỏi và rồi chạy xuống bếp với vợ của ông giáo.

Sau khi tôi lễ phép chào bà giáo, tôi ngồi đó và lắng nghe câu chuyện của hai người. Tôi nghe thấy giọng điệu của Lão Hạc thất vọng:

– Cậu Vàng đã ra đi, ông giáo ạ!

– Cụ đã bán ạ? – Tôi nghe tiếng ông giáo đáp lại.

– Vâng, tôi đã bán nó.

Khi nghe được điều này, tôi không thể tin vào đôi tai mình. Lão Hạc đã bán cậu Vàng, người mà ông ta yêu như con ruột. Tôi không thể hiểu được. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Lão Hạc, tôi bỗng hiểu. Lão Hạc cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng nụ cười của ông ta trở nên nhạt nhòa và đôi mắt ông ta lấp lánh trong nước mắt.

– “Thế nó cho bắt à?” – Ông giáo vỗ vai lão Hạc và hỏi.

Tôi nhìn qua khe hở cửa và thấy mặt lão đột ngột co lại, những vết nhăn nổi lên, nước mắt tràn ra. Đầu lão nghiêng về một bên và miệng móm mém của lão mếu như con trẻ. Sau đó, lão bắt đầu khóc…

– Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Lúc đó cu cậu mới biết là cu cậu chết! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?”. Thì ra tôi già bằng tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!

Giọng lão run run, không kiềm chế được, hòa quyện vào tiếng khóc. Bất giác, tôi cũng cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cách đây không lâu, tôi thường thấy cậu Vàng lảo đảo quanh nhà lão. Chắc chắn lão phải trải qua nhiều khó khăn.

Tiếng ông giáo lại vang lên, đoán đoản:

– Cụ tưởng vậy thôi chứ nó có hiểu đâu! Với lại, ai nuôi chó mà không bán hoặc không giết để ăn? Chúng ta giết nó cũng là một cách để nó đổi kiếp, có thể sau này nó sẽ có cuộc sống tốt hơn, kiếp người có lẽ sẽ tốt đẹp hơn kiếp chó.

Tiếng lão Hạc vang lên chua chát:

– Ông giáo nói đúng đấy! Kiếp của con chó là kiếp khổ, vậy thì ta hóa kiếp cho nó, để nó có thể sống một kiếp người, có lẽ sẽ tốt hơn một chút… kiếp người như kiếp của tôi chẳng hạn…

– Kiếp của ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ nghĩ là chúng tôi sung sướng hơn chăng?

– Thật ra, không có kiếp nào thực sự sung sướng cả, nhưng điều quan trọng là chúng ta tận hưởng những điều giản đơn như thế này: cụ ngồi xuống đây với tôi, chúng ta sẽ luộc mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè thơm ngon, sau đó tôi và cụ sẽ ngồi lại và thưởng thức, chúng ta có thể hút một chút thuốc lá… Đó là sự sung sướng.

– Vâng, ông giáo nói đúng. Đôi với chúng ta, điều đơn giản như vậy cũng đã đủ để cảm thấy sung sướng.

Sau đó, ông giáo và lão Hạc còn nói chuyện thêm, nhưng tôi không còn theo dõi. Trong tâm trí tôi, chỉ còn suy tư và đau xót cho câu chuyện của lão Hạc. Lão Hạc đã già, nhưng vẫn phải sống trong khó khăn và chờ đợi con trai trở về.

Rồi đột ngột, lão quyết định ra đi. Đến lúc đó, tôi mới hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống khó khăn của lão và của rất nhiều người nông dân thời xưa. Mặc dù câu chuyện về việc bán chó của lão Hạc đã xảy ra cách đây nhiều năm, nhưng hình ảnh của người nông dân giàu tình yêu và lòng tự trọng vẫn mãi còn trong tâm hồn tôi.