1. Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn
Trong cuộc đời của mỗi con người ai chẳng có lúc vô tình mắc lỗi. Và em cũng vậy, câu chuyện dù đã xảy ra khá lâu rồi nhưng đôi khi nghĩ lại em vẫn cảm thấy day dứt áy náy. Trong lớp em có một bạn gái tên là Ngọc. Ngoại hình của bạn không được xinh xắn và bạn cũng không học giỏi nên thường là tâm điểm trêu chọc của cả lớp. Ngày hôm đó, em và 2 bạn cùng lớp đã bày trò giấu cặp của bạn. Buổi trưa tan học, cả lớp kéo nhau trở về nhà. Một mình Ngọc ở lại thất thểu dưới trời nắng đi tìm cặp khắp các bụi cây quanh lớp. Buổi chiều, chúng em không thấy Ngọc đến lớp. Cô giáo thông báo bạn Ngọc bị ốm. Mẹ Ngọc bảo với cô là nay con về nhà muộn lắm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mẹ gặng hỏi mà bạn không nói rồi chiều lên cơn sốt. Mặc dù Ngọc không nói gì về việc giấu cặp nhưng trong thâm tâm em cảm thấy vô cùng hối hận. Em tự cảm thấy xấu hổ với Ngọc và chán ghét bản thân vì tại sao mình lại có thể hành động như thế. Chiều về, em đã đi sang nhà Ngọc để thăm bạn và xin lôi về việc mình đã gây ra. Ngọc đã tha thứ cho em, em cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Em nghĩ đây có lẽ sẽ là bài học nhớ đời để em thay đổi bản thân về cách đối nhân xử thế trong cuộc sống.
2. Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn ngắn gọn
Lỗi lầm là những sai lầm, tội lỗi con người mắc phải và để lại những hậu quả đáng tiếc cho mình và mọi người. Trong cuộc sống, không ai có thể tránh khỏi những lỗi lầm. Vì cuộc sống có nhiều khó khăn, thử thách; khả năng của con người là có giới hạn; đôi khi chỉ vì quá chủ quan, nhẹ dạ cả tin vào người khác mà con người dễ dàng mắc phải lỗi lầm. Lỗi lầm để lại hậu quả đáng tiếc cho bản thân người phạm phải, nhưng có khi lỗi lầm của một cá nhân dẫn đến sự an nguy, tồn vong của cả một quốc gia, dân tộc. Vì thế, có những lỗi lầm có thể tha thứ, có những lỗi lầm không thể tha thứ. Người phạm phải lỗi lầm thường sống trong dằn vặt, đau khổ và nhiều khi phải trả giá bằng cả một kiếp người, thậm chí là máu của một dân tộc. Phê phán những người không có ý thức rèn luyện bản thân, gây ra lỗi lầm đáng tiếc. Cần nhận thức lỗi lầm là một điều tất yếu của cuộc sống, nhưng không vì thế mà liên tiếp phạm lỗi lầm, vì hậu quả của những lầm lỗi nhiều khi rất khó cứu vãn. Khi mắc lỗi cần trung thực, nghiêm khắc nhận lỗi và thay đổi để hoàn thiện bản thân. Để hạn chế tối đa những lỗi lầm, con người cần tỉnh táo, rèn cho mình một bản lĩnh, trí tuệ, suy nghĩ thấu đáo trước khi quyết định một vấn đề.
3. Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn hay nhất
Phương Anh và em chơi với nhau từ hồi còn rất nhỏ, gia đình chúng em là hàng xóm của nhau. Em có dáng người nhỏ nhắn, cao gầy. Còn Phương Anh lại trắng trẻo, mập mạp và cao lớn. Tính tình em khá trẻ con nên trong mọi việc, Phương Anh hay nhường nhịn và bảo vệ em, điều đó khiến em rất vui nhưng thành ra đó lại là tật xấu của chính bản thân. Nó khiến em quá ỷ lại vào người bạn thân này. Trong một khoảng thời gian, em thấy Phương Anh hay bắt chuyện và giúp đỡ Mai – một người bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em không vui, càng thấy bực mình khi Phương Anh tỏ ra quan tâm đến bạn ấy hơn cả em, nhiều khi còn để ý đến tâm trạng của Mai hơn cả em, điều đó khiến em chạnh lòng, giận Phương Anh, còn đâm ra ghét Mai, không thèm nói chuyện hai người họ, còn đi nói xấu hai người bọn họ. Phương Anh biết chuyện, không hề giận, nhưng nói bạn ý rất buồn, cậu ấy giải thích vì gia đình Mai đang gặp khó khăn, Mai còn có ý định bỏ học, là bạn, lại cũng là cán bộ lớp nên Phương Anh thật tâm muốn giúp đỡ Mai, động viên Mai qua giai đoạn này. Em đã thấy có lỗi và ân hận rất nhiều vì sự khờ dại và ích kỉ của mình. Em xin lỗi hai người, họ đều tha thứ cho em. Sau này, chúng em càng chơi thân với nhau hơn. Em cũng ngộ ra rất nhiều điều, để có được một tình bạn đẹp thì con người ta cần sự chân thành, vị tha và tin tưởng. Em cảm thấy mình thật may mắn khi có người bạn như Phương Anh, em sẽ trân trọng tình bạn này nhiều hơn nữa.
4. Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn ý nghĩa
Em còn nhớ mãi lỗi lầm mà mấy năm trước em đã gây ra với Duy. Lúc đó, em cùng lũ bạn thân từ trong quán điện tử đi ra thì thấy Duy – bạn cùng trường đang ngồi đếm tiền với vẻ mặt tươi cười. Em thấy vậy bèn châm chọc: “Bọn mày nhìn kìa! Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ đây”. Rồi bọn em cười to, em còn thách đố với tụi nó xem ai lấy được tiền của Duy. Thế là cả lũ tiến gần lại, em nhanh tay lẹ mắt cuỗm hết số tiền trên tay Duy, bọn bạn thấy em cướp được tiền cũng hò reo chạy trốn. Càng nhớ lại em càng cảm thấy hối hận làm sao. Cuối tuần sau đó, em thấy Duy cõng một đứa trẻ tật nguyền trước cửa hàng đồ chơi. Duy nói: “Xin lỗi em, lần sau anh hứa sẽ mua được bộ đồ chơi mới cho em!”. Nhìn cậu bé mếu máo, em chợt quặn đau. Lúc đấy em vô cùng xấu hổ. Em chạy vội về nhà. Em không biết làm sao để đối mặt với nó nữa. Em kể lại chuyện với tụi bạn thân, bọn chúng cũng ân hận chẳng kém em. Em và tụi nó bèn bàn nhau góp tiền ăn vặt, tiền để dành chơi game. Hơn một tuần sau mới đủ số tiền chúng em đã lấy, nhưng em vẫn không dám đứng trước mặt Duy. Dù gì tất cả đều do em đầu têu ra chuyện này. Em quyết định sẽ mua một bộ đồ chơi mới và đến tận nhà xin lỗi Duy. Ai ngờ đâu khi thấy em nhận lỗi, Duy chỉ cười và nói sẽ tha thứ cho em. Em cảm thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu. Từ đó, em cùng bọn bạn cũng ít đi chơi game hơn, chúng em tiết kiệm tiền để thỉnh thoảng mua đồ chơi cho em Duy, có lẽ nó sẽ giúp bọn em bớt đi hối hận về lỗi lầm đã gây ra.
5. Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn sâu sắc
Em là đứa được coi là nghịch ngợm nhất lớp. Và cứ như thường lệ đến giờ sinh hoạt lớp là y như rằng em được nêu gương trước lớp. Tất cả là do nhỏ lớp trưởng khó ưa ấy, mặc cho em nói khản cả giọng mong nó đừng kể chuyện em gây ra trong tuần qua trong giờ sinh hoạt mà nó vẫn thưa với cô giáo. Thế mới tức chứ, em nghĩ bụng sẽ có lần em trả thù đồ lắm chuyện này. Và rồi như em mong ước, trong giờ ra chơi chúng em đang chơi đá bóng, bỗng nhiên em thấy nó đi gần sân bóng. Như bắt được vàng em sung sướng và nghĩ đây là cơ hội để em trả thù, thế rồi em sút một cái, quả bóng bay trúng đầu đứa lớp trưởng, nó choáng và ngã xuống. Em nghĩ em phải vui sướng mới đúng chứ, ai dè em lại thấy mình có lỗi quá. Em vội chạy ra cùng đám bạn xem nó có làm sao không. Ôi! Em như muốn nổ tung khi thấy nhỏ bị chảy máu, nhỏ choáng tới mức không thể đứng dậy được. Em càng hối hận hơn. Em vội vã cúi xuống bế nhỏ tới phòng y tế. Thấy băng gạc ở trên đầu nhỏ mà thấy bứt rứt, em liền nói thật việc đã làm. Nhỏ liền tha lỗi cho em, lúc ấy em vui không xao tả xiết. Em hứa sẽ không bao giờ nông nổi để xảy ra sự việc tương tự nữa.