Giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật truyện ngắn Con chó Bấc

Giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật truyện ngắn Con chó Bấc
Bạn đang xem: Giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật truyện ngắn Con chó Bấc tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

1. Giá trị nội dung của tác phẩm Con chó Bấc:

Trong đoạn trích này, tác giả thể hiện được sự tưởng nhớ và yêu thương của mình đối với con chó Bấc – một nhân vật trong truyện. Thông qua việc miêu tả về hành động và cảm xúc của con chó Bấc, tác giả đã nhắc nhở người đọc rằng, loài vật cũng có cảm xúc, có tình cảm và có những suy nghĩ riêng của mình. Điều này nhấn mạnh rằng, chúng ta cần phải tôn trọng và yêu thương loài vật, đồng thời không được làm tổn thương chúng.

Ngoài ra, đoạn trích còn gửi gắm đến người đọc một bài học nhân văn rất sâu sắc. Chúng ta cần phải học cách tôn trọng, yêu thương và chăm sóc cho loài vật, bởi chúng cũng là một phần của sự sống trên trái đất này. Điều đó cũng giúp chúng ta rèn luyện và phát triển tình cảm nhân đạo, đồng thời giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những giá trị văn hóa và đạo đức mà chúng ta cần phải trân trọng trong cuộc sống.

Vì vậy, đoạn trích này không chỉ là một câu chuyện đơn thuần về một con chó, mà còn là một thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm và sự sống. Nó nhắc nhở chúng ta về sự quan tâm và trách nhiệm của mỗi người đối với loài vật, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về ý nghĩa của cuộc sống và sự sống động của thế giới xung quanh chúng ta.

2. Giá trị nghệ thuật của tác phẩm Con chó Bấc:

Trong truyện, Bấc là một con chó rất trung thành với chủ nhân của mình. Tuy nhiên, sự trung thành của Bấc không chỉ dừng lại ở việc đồng hành cùng chủ nhân, mà còn được miêu tả rõ ràng và sâu sắc qua từng hành động của chú chó.

Nhà văn ở đây đã sử dụng một lối viết ngắn gọn, đầy súc tích, giản dị để giúp độc giả dễ dàng hình dung và hiểu được tình cảm chân thành của Bấc đối với chủ nhân của mình.

Ngoài ra, Giắc Lân-đơn, một nhân vật trong truyện, không sử dụng nhân hóa một cách triệt để để giúp Bấc biểu đạt suy nghĩ như các nhân vật trong truyện ngụ ngôn xưa. Thay vào đó, Giắc Lân-đơn chỉ giúp Bấc có thể hiểu được suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, tác giả đã đứng ngoài quan sát và mô tả các sự việc trong truyện một cách khách quan, không trực tiếp đóng vai nhân vật, tạo ra một tác phẩm văn học đặc sắc, gợi lên nhiều cảm xúc và suy ngẫm cho độc giả.

3. Hoàn cảnh ra đời của truyện ngắn Con chó Bấc:

Năm 1986, Giắc Luân-đơn đã rời quê hương với hy vọng trở nên giàu có nhanh chóng. Ông đã tham gia vào cơn sốt tìm vàng tại vùng Klondike thuộc Canada cùng với những người khác. Khi đêm về, Giắc Lân-đơn ngồi trong góc chòi, nghe những câu chuyện phiêu lưu, về cảnh đói ăn, mất của và những cơn bão tuyết. Trong những câu chuyện đó, con chó trung thành của những kẻ tha phương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí của ông.

Tiểu thuyết “Tiếng gọi nơi hoang dã” đã được xuất bản lần đầu vào năm 1903 và trở thành một tác phẩm vô cùng thu hút độc giả trên toàn thế giới. Những mẩu chuyện phiêu lưu trong căn chòi lạnh giá tại vùng cực Bắc Canada đã trở thành nguồn cảm hứng cho ông viết nên tác phẩm này.

Đoạn trích “Con chó Bắc” là một phần trong tiểu thuyết này, với tên tiêu đề được đặt bởi người soạn sách. Nó kể về con chó trung thành Buck và cuộc phiêu lưu của nó trong nhiều nơi khác nhau, từ vùng nông thôn California đến đất nước Canada xa xôi. Cuộc sống của Buck đã trở thành một câu

4. Phân tích Con chó Bấc:

4.1. Cuộc sống của Bấc trước khi gặp Thoóc-tơn:

Trước khi gặp Thoóc-tơn, Bấc cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Nó luôn trải qua cuộc sống đơn độc khi không được đối xử với tình yêu thương. Tuy là một chú chó kéo xe trượt tuyết, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, Bấc đã trải qua rất nhiều đời chủ. Điều này gây ra sự hoang mang, sợ hãi và mê man cho nó, bởi không biết tới bao giờ người chủ hiện tại sẽ bỏ rơi nó. Trước khi gặp Thoóc-tơn, Bấc đã trải qua nhiều đời chủ, gần nhất là nhà ông thẩm phán Mi-lơ, một nơi dưới thung lũng Xan-ta Cla-ra đầy nắng. Bấc không chỉ đóng vai trò là một chú chó kéo xe trượt tuyết, mà còn được sử dụng để đi săn, bảo vệ hoặc thị uy trước mặt người khác.

⇒ Tác giả Giắc Lân-đơn đã khéo léo diễn tả quan hệ của con chó Bấc với gia đình thẩm phán Mi-lơ: một mối quan hệ lợi ích. Tùy vào mỗi người trong gia đình, Bấc có một lợi ích khác nhau. Với những cậu con trai của ông Thẩm, Bấc tự thấy đây là tình cảm của hội cùng phường làm ăn, đặc biệt thể hiện trong những buổi đi săn hoặc đi lang thang đây đó. Với những đứa cháu nhỏ của ông Thẩm, Bấc là vật để ra oai, cũng như để tự vệ. Còn đối với chính ông Thẩm, Bấc và ông như hai người bạn, trịnh trọng và đường hoàng.

4.2. Tình cảm của Bấc với Thooc-tơn:

Trong tác phẩm của Giắc Lân-đơn, không chỉ những con chó được miêu tả đầy tinh tế mà những loài động vật khác cũng được mô tả với những nét đặc trưng riêng biệt. Từ con chó Xơ-kít, Ních đến con chó Bấc, Giắc Lân-đơn đã tạo ra những con vật có tính cách, có tình cảm và có độc đáo riêng biệt.

Giắc Lân-đơn đã miêu tả những biểu hiện yêu thương của con chó Bấc đối với người chủ của mình một cách chân thật và cảm động. Bấc tôn thờ và thương yêu chủ của mình, với một trạng thái cảm xúc mãnh liệt không kìm hãm nổi, xen vào đó là sự quý trọng và cảm phục anh. Bấc không săn đón sự yêu thương mà nó luôn chú ý quan sát chủ một cách tỉ mỉ, cẩn thận mỗi khi nằm yên lặng dưới chân anh bằng ánh mắt tỉnh táo, yêu thương mãnh liệt.

Điều đặc biệt ở tình cảm của Bấc đối với Thoóc-tơn đó là cách biểu hiện của nó. Khác với Xơ-kít, Ních, Bấc làm đau người khác khi muốn biểu lộ tình yêu. Nó há miệng ra, cắn lấy tay Thoóc-tơn rồi ép xuống tới nỗi vết răng hằn và da thịt thật lâu. Tình cảm của Bấc đối với Thoóc-tơn là tình cảm mang tính chất tôn thờ, ngưỡng mộ. Nó kêu rung rung trong cổ họng mỗi khi nghe anh rủa yêu nó, rồi nằm im trông ngóng anh khi tình cảm của bấc ngời sáng qua đôi mắt nó.

Giắc Lân-đơn đã nhân hóa con chó Bấc, để nó có những suy nghĩ như con người, một điều mà một con chó bình thường không bao giờ có. Con chó Bấc dường như biết suy nghĩ. Nó biết được trước đó chẳng ai yêu thương nó nhiều như vậy, rồi thấy sung sướng tột độ bởi cái ôm ghì đầy mạnh mẽ, hay cảm giác: tim nhảy tung khỏi cơ thể”.

Tuy nhiên, tình cảm yêu thương của Bấc đôi khi lại khiến nó lo sợ và ám ảnh. Vì quá yêu thương và sung sướng với cuộc sống cùng với Thoóc-tơn, Bấc thường bị ám ảnh, thậm chí lo sợ bởi quá khứ, với nỗi sợ rằng Thooc-tơn cũng sẽ rời bỏ nó. Điều đó khiến con Bấc luôn hoang mang và không yên giấc. Bấc còn mơ nữa, bởi thế nó thường thức giấc đột ngột trong đêm, trước những cơn ác mộng rằng Thoóc-tơn sẽ biến khỏi cuộc đời nó, để rồi trườn qua giá lạnh tới tận mép lều, ở đó nghe tiếng thở đều đều của anh.

Trong đoạn trích này, Giắc Lân-đơn đã tạo ra những con vật đầy tính cách và tình cảm, để người đọc cảm nhận được rõ ràng những cảm xúc của chúng. Mối quan hệ giữa một chủ và một con vật là một mối quan hệ thắm thiết, trong sáng đầy sôi nổi và nồng nhiệt, và Giắc Lân-đơn đã thể hiện điều đó một cách tuyệt vời. Thông qua việc miêu tả chi tiết hơn về các con vật, người đọc có thể hiểu rõ hơn về họ và tìm thấy sự độc đáo của từng con vật. Điều này đã giúp cho câu chuyện thêm phần đầy cảm xúc và đáng nhớ.