1. Bài văn kể về người hàng xóm em yêu quý:
Phía bên kia cái mương thoát nước, tương xứng với ngôi nhà của gia đình tôi, nằm ngôi nhà của bà Hợi – một người hàng xóm thân thiết mà không chỉ xóm tôi mà cả khu vực rộng lớn đều biết đến và kính trọng. Bà Hợi được nhà nước tặng danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” vì bà đã hy sinh một phần lớn đàn con trai trong cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc. Trong đám con ấy, có tới bốn người đã lên đường ra trận và không bao giờ quay về. Bà Hợi, mặc dù đã trải qua mất mát nặng nề, vẫn tiếp tục cuộc sống và sống mạnh mẽ, là một hình mẫu đẹp của sự kiên trì và bất khuất.
Nếu bạn bước vào ngôi nhà của bà Hợi, bạn sẽ thấy không gian ấm cúng, đơn sơ nhưng tràn đầy hạnh phúc gia đình. Năm nay, bà đã vượt qua ngưỡng tuổi 60, nhưng bà vẫn khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Mỗi sáng, bà vẫn tự tay vác những bó rau tươi ngon từ vườn của mình ra chợ để bán. Điều này không chỉ giúp bà có thu nhập bổ sung mà còn thể hiện tính chất tự lực, tự cường của bà. Tôi thường nhìn thấy bà Hợi với chiếc nón lá truyền thống, tay cầm bó rau, và nụ cười trên môi. Bà không chỉ là người hàng xóm, mà còn là người mẹ thứ hai của tôi.
Trong xóm, bà Hợi được mọi người quý mến và kính trọng. Bà luôn nhiệt tình giúp đỡ hàng xóm trong mọi việc. Nếu có chuyện gì xảy ra trong khu phố, bà luôn đứng ra hòa giải và giải quyết mọi xích mích. Bà Hợi có một tâm hồn nhân ái và lương thiện, và sẵn sàng giúp đỡ người khác bất kể hoàn cảnh họ đang gặp phải.
Một điều đặc biệt là tình cảm giữa bà Hợi và gia đình tôi. Bà thường xuyên đến nhà chơi với bà nội của tôi. Hai bà thường ngồi lại tâm sự từ chiều đến tối, không bao giờ hết chuyện. Bà Hợi luôn mang theo những bánh kẹo ngon và lắm màu sắc để tặng tôi. Tôi yêu thích mỗi lần gặp bà, vì bà thường ôm tôi vào lòng và kể những câu chuyện cổ tích thú vị. Bà là người thứ ba sau bà mẹ và bà nội tôi, người có những lời khuyên tốt lành và những bài học quý báu về cuộc sống.
Bà Hợi luôn quan tâm và yêu thương tôi như một đứa cháu. Bất kể khi nào con trai út của bà gửi những món quà từ thành phố về, bà luôn dành hết cho tôi. Tôi cảm thấy tự hào khi có một người hàng xóm như bà Hợi, người mà tôi có thể học hỏi và ngưỡng mộ. Bà là một ví dụ sống về lòng nhân ái, sức mạnh tinh thần và khả năng hòa giải trong cuộc sống hàng ngày.
2. Bài văn kể về cô giáo dạy toán mà em quý mến:
Năm nay, tôi đã lên lớp ba và không còn cảm thấy bỡ ngỡ như những ngày đầu bước chân vào trường học nữa. Tuy nhiên, trong cuộc hành trình học tập của tôi, cô giáo chủ nhiệm hiện tại – cô Tâm, không chỉ đơn thuần là một người thầy mà còn là người cha thứ hai đồng hành cùng tôi trong ngôi trường thân yêu này.
Cô Tâm đang đảm nhiệm vai trò giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi, đồng thời là người dạy môn Toán. Mặc dù cô đã bước qua tuổi bốn mươi, nhưng ánh nhìn trẻ trung và nụ cười luôn nở trên khuôn mặt của cô khiến mọi người trong lớp đều cảm thấy vui vẻ. Tôi có thể thấy sự trẻ trung trong cách cô thể hiện tình cảm và đam mê với công việc giảng dạy.
Cô Tâm luôn là một người thầy tươi cười, và điều này khiến không khí trong lớp học luôn rạng ngời. Tuy nhiên, cô cũng biết cách thể hiện tính nghiêm khắc và đòi hỏi sự chăm chỉ từ học sinh khi cần. Nếu ai đó trong lớp chưa hoàn thành bài tập hoặc làm sai, cô luôn quyết định phạt một cách công bằng và nghiêm túc. Chỉ cần nhìn thấy cặp lông mày của cô nhíu lại một chút, ai đó trong lớp cũng hiểu rằng cô đang nghiêm túc và phiền lòng, và họ sẽ ngay lập tức thể hiện sự ngoan ngoãn, nghe theo lời cô.
Mặc dù có phần nghiêm khắc, cô Tâm cũng rất vui vẻ và hòa nhã. Giọng nói hào sảng của cô thường vươn xa và kéo theo sự hòa nhập của tất cả học sinh vào những hoạt động vui vẻ. Tôi thích nhất là được nghe cô giảng bài. Cô luôn giảng rất dễ hiểu, và bàn tay cầm viên phấn trắng của cô viết từng chữ, từng số lên bảng một cách rõ ràng và dễ nhìn. Nếu có điều gì tôi chưa hiểu, cô luôn kiên nhẫn giảng lại cho chúng tôi. Nhờ có cô, tôi cảm thấy mình tiến bộ rõ rệt trong việc học Toán và môn học khác.
Tôi yêu quý cô Tâm lớp tôi. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để không làm cô thất vọng và để thể hiện lòng biết ơn của mình. Cô Tâm không chỉ là một người thầy tuyệt vời mà còn là người bạn đồng hành trong hành trình học tập của tôi.
3. Bài văn kể về giáo viên chủ nhiệm của em:
Trong những năm tháng học tập dưới mái trường tiểu học thân thương, em đã tích lũy được biết bao kỷ niệm đáng nhớ. Có những người bạn thân thiết, những khoảnh khắc của niềm vui và nỗi buồn, nhưng hình ảnh đậm nét nhất trong tâm trí em vẫn luôn thuộc về cô Hương – người đã chủ nhiệm lớp 4 của chúng tôi.
Cô Hương, mặc dù đã ngoài 40 tuổi, nhưng vẻ ngoại hình của cô luôn tràn đầy sự tươi trẻ. Cô cao ráo, dáng vóc đầy đặn, và khuôn mặt tròn trĩnh luôn phát ra vẻ phúc hậu và thân thiện. Làn da của cô nắng cháy, và mái tóc đen luôn được cô gọn gàng bằng chiếc kẹp tóc nhỏ xinh. Điểm đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt của cô chính là đôi mắt sắc sảo, nhưng chúng luôn toát lên sự ấm áp và hiền dịu.
Cô Hương có thói quen nở nụ cười hiền dịu và luôn sẵn sàng chia sẻ niềm vui với mọi người. Mỗi khi cô mỉm cười, hàm răng trắng sáng của cô là điểm nhấn, làm cho vẻ đẹp của cô trở nên thêm rạng ngời. Cô luôn tỏ ra rất tận tâm và chu đáo đối với từng học sinh, từng giai đoạn học tập.
Cô chăm sóc tận tình từng bạn, từng bàn, từng li từng tí. Cô luôn theo dõi tiến bộ của học sinh và động viên những bạn còn kém, giúp họ vươn lên trong học tập. Cô có khả năng tạo ra các bài giảng dễ hiểu, ngắn gọn, giúp chúng tôi tiếp thu kiến thức một cách hiệu quả và lưu giữ lâu dài.
Trong những buổi học nâng cao, khi chúng tôi gặp phải các bài tập khó, cô luôn tìm cách giảng dạy một cách cụ thể và rõ ràng nhất để giúp chúng tôi hiểu bài và tự tin hơn. Cô luôn tạo điều kiện cho chúng tôi phát huy tiềm năng và phấn đấu hết mình trong học tập.
Chúng tôi rất may mắn và tự hào khi được là học trò của cô Hương. Cả lớp, không ai ngoại lệ, đều yêu quý và kính trọng cô. Chúng tôi biết rằng nhờ có cô, chúng tôi đã có được những kiến thức quý báu và những giá trị đạo đức quan trọng trong cuộc sống. Em tự hứa rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi, không chỉ để tỏ lòng biết ơn cô mà còn để cô cảm thấy hạnh phúc khi thấy chúng tôi tiến bộ và phát triển trong tương lai. Cô Hương không chỉ là một người thầy xuất sắc mà còn là người bạn đồng hành quan trọng trong hành trình học tập của chúng tôi.
4. Bài văn kể về người chú yêu quý của em:
Hai căn nhà mà gia đình tôi ở đều thuộc về chú Khánh – người được coi là thành viên gia đình thân thiết của chúng tôi. Chú Khánh là bạn thân của bố tôi và đã cùng làm việc ở tỉnh một thời gian dài. Mối quan hệ giữa gia đình tôi và nhà chú Khánh luôn rất gắn bó, và cha tôi xem chú Khánh như em trai của mình, trong khi chú Khánh cũng coi cha tôi như anh trai của mình.
Gia đình chú Khánh và gia đình tôi thường ở bên nhau trong những dịp Tết truyền thống. Ba tôi thường thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng chú Khánh, nói rằng: “Chú Khánh là một người tốt bụng, được mọi người kính trọng. Chú ấy đã sống cùng gia đình tôi suốt bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa có được một đứa con. Thỉnh thoảng, khi tôi và chú ấy ngồi lại uống cà phê, tôi thấy chú Khánh nhìn những cặp vợ chồng hạnh phúc với tình yêu thương và con cái, và tôi biết chú ấy cảm thấy thiếu vắng điều đó.” Chú Khánh luôn coi tôi và em gái tôi như con riêng của mình. Chú ấy thường mang đến những món quà cho chúng tôi, những lúc đó có thể là hộp bánh sô-cô-la thơm ngon, hoặc một con búp bê tóc vàng mắt xanh đáng yêu, thậm chí là một chú gấu nhồi bông đáng yêu.
Chú Khánh thường gọi tôi và em gái tôi bằng những cái tên thân thương và mỹ miều như “Con gái.” Mỗi lần chú gặp chúng tôi, tôi sẽ chạy đến gần chú Khánh. Chú ấy sẽ ôm tôi vào lòng, đặt những nụ hôn ấm áp lên trán và má tôi. Cảm giác như tôi đang được cha mình ôm trong vòng tay của cha. Tôi và em gái tôi đều nhớ mãi những khoảnh khắc ấm áp và yêu thương ấy mà chú Khánh đã mang đến cho chúng tôi.