Kỉ Niệm Mái Trường Tiểu Học bao gồm các bài văn mẫu hay được tuyển chọn cho các em học sinh tham khảo, viết về chủ đề thầy cô, cha mẹ, củng cố các bài văn tự sự lớp 5.
1. Kỉ niệm trường Tiểu học siêu ngầu:
Cây phượng trong sân trường đã bắt đầu nở những chùm đỏ rực đầu tiên. Ve sầu cũng bắt đầu kêu lần đầu tiên trong mùa hè. Vậy là một mùa hè mới đã đến, nhưng khác hẳn những mùa hè trước. Bởi vì đó là mùa hè của những cuộc chia tay.
Mới ngày nào, tôi còn là cậu bé ngày đầu tiên đến trường với bao bỡ ngỡ, ngập ngừng. Ngày ấy sân trường rộng lắm, vườn cây lạ lẫm, lớp học buồn tẻ. Thầy cô và bạn bè lúc đó như những người xa lạ chưa từng nói chuyện với nhau. Nhưng thời gian trôi nhanh quá, năm tháng trôi nhanh như cái chớp mắt khiến mọi thứ trở nên quá quen thuộc.
Tôi của ngày hôm nay đã học lớp 5 và đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cả ngôi trường bây giờ như ngôi nhà thứ hai của em với biết bao kỉ niệm. Không có nơi nào trong khuôn viên trường mà tôi chưa từng đến. Thầy cô, bạn bè giờ đã trở thành những người anh, người chị, người cha, người mẹ thân thiết. Biết bao kỷ niệm buồn vui đã theo tôi suốt năm tháng. Chúng lướt qua trí nhớ của tôi như một cuộn phim giờ đã hoàn thành.
Tôi nhớ mình đã vội vã đến lớp đúng giờ vào buổi sáng. Nhớ những bài kiểm tra căng thẳng, những bài tập về nhà khó nhằn. Nhớ những buổi sinh hoạt, làm việc, đi chơi cùng lớp. Tôi nhớ những lần ngồi ăn trưa cùng cô bạn thân trong lớp, ngồi đọc truyện ở góc sân. Nhớ những lần quên làm bài bị cô giáo phạt, những lần quên đeo khăn quàng đỏ vào lớp bị phạt.
Những kỷ niệm này sẽ ở lại với tôi mãi mãi và tôi sẽ cất giữ chúng trong chiếc hộp của trái tim mình, quyết không đánh mất một thứ nào. Dù chỉ trong một tháng, tôi cũng sẽ rời khỏi đây để bắt một chuyến tàu khác. Nhưng chắc chắn em sẽ không bao giờ quên mái trường tiểu học thân yêu này.
2. Kỉ niệm về mái trường Tiểu học đầy ấn tượng:
Với tuổi học trò, ai cũng có cảm giác về mái trường. Đối với tôi, buổi đầu tiên đi học tiểu học là kỉ niệm đẹp nhất. Biết bao niềm vui, sự tự hào và sự dịu dàng xen lẫn ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng em.
Ngày đầu tiên đi học – một ngày nắng ấm, tiết trời dịu nhẹ, theo thông báo của nhà trường, tôi chuẩn bị mọi thứ từ quần áo, giày dép, sách vở…. Nhưng lòng tôi vẫn bồi hồi khôn tả. Bởi trước mắt tôi là cả một bầu trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… mọi thứ đều mới toanh. Nhiều năm trước, tôi vẫn còn là một em bé quấn quanh chân mẹ. Bây giờ mái trường đã quá xa lạ với những hàng cây, ghế đá,.. bố mẹ, bạn bè đứng ngoài.
Năm nay tôi bước vào trường tiểu học – một chân trời hoàn toàn mới. Ngôi trường em theo học năm nay khang trang, thoáng mát… Từ cổng trường, một cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào một dãy lớp học ba tầng uy nghi và đẹp đẽ. Những hàng cây, những lớp học, những cột cờ… tất cả đều thu hút sự chú ý của tôi, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa sung sướng và tôi thốt lên: “Ôi! Trường đẹp quá!”
Chúng tôi, những học sinh lớp 1 và các anh chị lớn được phân vào các lớp. Tôi thầm ước mình được học cùng xóm. Thật không may, lớp tôi tham gia hoàn toàn gồm những người mà tôi không biết. “Nhưng dần dần bạn sẽ quen với những người bạn này” – đó là cách tôi tự an ủi mình. Sau vài phút ban đầu bỡ ngỡ, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi và hình ảnh của cô khiến tôi nhớ đến người mẹ nhân hậu vẫn đứng sau cánh cổng. Vẫn thân hình mảnh mai, đôi mắt hiền, mái tóc đen dài. Hình ảnh của cô ấy làm tôi bớt lo lắng hơn một chút vì xung quanh tôi là những người xa lạ. Những lời đầu tiên cô nói với chúng tôi là những bài học sâu sắc về trách nhiệm và ý thức đối với bản thân, trường, lớp, học tập và rèn luyện trong năm đầu tiên của bậc tiểu học. Tôi nghĩ rằng đây là bài học đầu tiên tôi có thể học ở ngôi trường mới này.
Ấn tượng nhất với tôi là ngày khai trường. Mặc đồng phục trắng sạch sẽ và váy xanh, tôi trông giống như một học sinh thực sự. Tôi nhút nhát và đồng thời cảm thấy như một người lớn. Tiếng trống khai trường của thầy hiệu trưởng vang vọng xa xa, để lại trong tôi một cảm giác thoáng qua rất lạ. Tôi biết rằng bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thích nghi với môi trường mới.
Em được học trong ngôi trường có bề dày truyền thống về thành tích và giảng dạy – Trường Tiểu học Trần Quang Diệu, em có biết bao niềm vui, tự hào và cả sợ hãi. Nhưng điều quan trọng nhất đối với em lúc này là quyết tâm học tập và rèn luyện để xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Trong đầu tôi hiện lên biết bao suy nghĩ, niềm vui xen lẫn tự hào xen lẫn ngại ngùng, bỡ ngỡ xen lẫn lo lắng… Biết bao cảm xúc của những ngày đầu tiên dưới mái trường tiểu học chắc chắn sẽ đọng mãi trong lòng tôi như thế này đây. một dấu ấn không thể xóa nhòa.
3. Những kỉ niệm về ngôi trường lớp chọn độc đáo:
Cuộc đời mỗi người có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình, những kỉ niệm đó thật thiêng liêng và đẹp đẽ. Nhưng ký ức thời tiểu học đã ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất.
Trường học của tôi ở nông thôn, vì vậy nó không đẹp lắm. Nhưng nó làm tôi nhớ lại những kỉ niệm đẹp thuở mới vào trường: cô dạy tôi trau chuốt từng con chữ, bàn tay cô xoa bóp cho tôi luyện chữ, bàn tay cô dạy dỗ chúng tôi ấm áp và sống động biết bao. nhảy và hát, giọng cô ấy thật trong trẻo. Thời gian trôi đi, những kỷ niệm về ngôi trường này ngày càng nhiều… Tôi vẫn nhớ như in những kỉ niệm đẹp khi được cùng các bạn ra ngoài chơi đủ các trò chơi như đuổi bắt, nhảy dây, đá cầu. .. Đối với em, ấn tượng nhất là trò bịt mắt bắt dê. Hôm đó trong giờ ra chơi, Lan rủ các bạn cùng lớp ra chơi. Đông quá, anh em phải lắc lư xem ai bắt được, cuối cùng Nam bắt được. Lan lấy khăn bịt mắt của Nam, các bạn chạy xung quanh, vì không nhìn thấy gì nên bạn ấy chỉ giật lấy, thế là chúng tôi chạy tán loạn. Bất ngờ bắt gặp một người, Nam sờ tóc xác nhận đó là Nga. Nam cởi khăn choàng ra nhìn, là một bạn học khác. Lúc đó, cả hai đều đỏ mặt và những người bạn chơi của họ phá lên cười. Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên “Cho tôi chơi với bạn!” Đây là Thành, người bạn vui tính nhất trong lớp tôi. Cậu bé chạy ra khỏi lớp và tình nguyện bắt giữ. Lan bịt mắt Thành lại, cùng đám bạn chạy theo. Thành đứng giữa sân nhìn quanh không thấy gì nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy vậy, chạy ngang qua cột cờ rồi dừng lại, cúi rạp người. Thành vội chạy theo, ai ngờ Thành vớ được cột cờ, cả lớp cười lăn cười bò, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống báo hiệu đã đến giờ vào học, giờ ra chơi đã hết. Đây là kỉ niệm đẹp nhất đối với tôi dưới mái trường này.
Dù bây giờ đã học cấp 2 nhưng tôi vẫn nhớ như in kỉ niệm ngây thơ ấy. Nhớ lại để thấy trường tiểu học đẹp biết bao và đó sẽ là kỉ niệm theo tôi suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
4. Kỉ niệm điểm 10 chọn trường tiểu học:
Chỉ còn vài ngày nữa là em phải rời xa mái trường Đặng Văn Bút thân yêu, nơi em đã đến học lần đầu tiên cách đây 5 năm. Thật buồn khi phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương của năm năm học trò. Mọi thứ cứ thế trôi đi, khi tôi đặt chân đến một ngôi trường mới: Trường THCS Linh Đông, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về ngôi trường này sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
Em nhớ rất rõ ngày đầu tiên đi học mẹ dắt em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác lên đôi vai nhỏ bé chiếc cặp to mà lòng háo hức lắm. Đi học! Trường to quá! Mọi người thật lạ lùng. May mắn thay, có một số người quen học cùng lớp mẫu giáo. Xấu hổ, tôi nép sau lưng mẹ. Cũng như tôi, các tân sinh viên bỡ ngỡ khi đứng cạnh người thân. Chỉ có con trai là im lặng, thậm chí còn chơi trong lớp.
Tôi học với cô Mai trong lớp đầu tiên. Mai là một cô giáo giỏi, nghiêm khắc nhưng cũng rất dịu dàng và yêu thương học sinh. Cô ấy giống như mẹ của tôi vậy. Và từ đó một thế giới rộng lớn dần mở ra trong tâm trí non nớt của tôi. Cô ấy đã dạy tôi rất nhiều điều. Tôi có thể đọc, viết, làm toán, viết lách, những điều mà tôi không thể làm ở trường mẫu giáo. Lúc đó tôi chỉ biết cười khi vui, khóc khi buồn và nhớ bố mẹ. Khi nhớ lại những câu chuyện này, lòng tôi không khỏi xốn xang. Tôi bây giờ rất khác. Tôi sắp trở thành học sinh cấp ba, tôi sẽ bắt đầu học cấp ba sớm thôi. Ra trường, tôi mang theo mối tình đầu học trò, nhớ nhung lắm. Tôi sẽ không còn nhìn thấy cảnh tượng này trong sân trường, với những người bạn của tôi vòng tay ôm lấy nhau và hét lên hạnh phúc. Ngoài ra còn có một cổng màu xanh lá cây. Ở đó tôi vẫn đợi mẹ sau giờ học… Tất cả… tất cả… Tôi sắp nói lời tạm biệt.
Vì sắp vào lớp 6 và phải xa thầy cô, bạn bè nên em muốn nói lời “cảm ơn” và “xin lỗi”. Cảm ơn bạn đã dạy chúng tôi những điều tốt đẹp. Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã nhắc nhở và làm phiền chúng em. Nhưng thầy ơi, chúng em không biết sự vất vả của thầy. Cho đến giây phút ấy, chúng tôi, những học sinh lớn tuổi nhất trường mới hiểu được nghĩa cử cao đẹp ấy.
Ngôi trường thân yêu gửi cho em bao nỗi nhớ thương. Những bài giảng của mỗi thầy cô mãi mãi là hành trang quan trọng cho con đường học tập đang chờ đợi em ở phía trước.
5. Kỉ niệm về mái trường tiểu học ngắn chọn lọc:
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hàng ngày em vẫn ngại ngùng đứng sau lưng mẹ đăng ký nhập học. Nhưng giờ đây, chỉ còn vài tháng nữa là tôi tốt nghiệp, rời xa mái trường thân yêu.
Năm năm qua, tôi lớn lên từng ngày và có thêm nhiều kỉ niệm đẹp từ thời tiểu học. Có những kỷ niệm vui, có những kỷ niệm buồn, nhưng tất cả đều rất đáng quý. Tôi đã đi đến mọi ngóc ngách của trường và trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ. Đây là cổng trường, nơi tôi luôn đợi bố mẹ đến đón sau giờ học. Đây là sân trường nơi tôi chơi với bạn bè của tôi trong giờ ra chơi. Đây là vườn hoa của lớp em đã được nuôi dưỡng và chăm sóc gần ba năm nay. Đây là căng tin nơi tôi thường mua nước và trà sau giờ học và giờ tập thể dục. Còn đây là lớp học, một bộ bàn ghế, một tấm bảng mà e. Bạn đã ở bên bao nhiêu năm? Nhưng đáng nhớ nhất và tiếc nuối nhất là những người đã dạy tôi ở ngôi trường ấy. Họ là những người thầy thân yêu luôn tận tình, chăm sóc và dạy dỗ tôi nên người. Họ là những người bạn học yêu quý của tôi, những người cùng tôi học, cùng tôi chơi, cùng tôi lớn lên từng ngày. Đó là bác bảo vệ, bác lao công, bác đầu bếp giỏi đã từng chăm sóc cho tôi khi chúng tôi gặp nhau. Đối với em, mọi người như một gia đình, vì ngôi trường chính là ngôi nhà thứ hai của em.