Cần Thơ5h sáng một ngày cuối tháng 4, chị Việt Tiến đưa chị Thanh đến nghĩa trang liệt sĩ thành phố thắp hương cho đồng đội năm xưa.
Dừng chân trước bia mộ của liệt sĩ Lê Kim Tiến và Lê Quốc Việt, bà Lê Ngọc Thanh (bà Sáu Thanh, 82 tuổi) nói: “Sắp đến ngày kỷ niệm thống nhất đất nước, giờ tôi đưa Việt Con Tiên lại ra rồi, đến thăm tụi bây”.
Bà Lê Viết Tiến, 48 tuổi, là con của liệt sĩ Lê Quốc Việt và Lê Kim Tiến, được bà Sáu Thanh nuôi nấng từ nhỏ.
Rời nghĩa trang, trên đường về, hai mẹ con bà Thanh ghé chợ mua nải chuối già và bịch chè trôi nước. Bà kể, khi ở tù với mẹ ruột của Tiến đã hứa với nhau “ngày đất nước thống nhất, vợ chồng tôi sẽ ra bến Ninh Kiều ăn trái chuối già uống chén trà”. Bạn tù đã chết nhưng bà Thanh vẫn nhớ lời hẹn.
Bà Thanh quê ở huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau. Năm 14 tuổi, bà tham gia cách mạng và làm liên lạc viên. 25 tuổi, chị giữ chức Ủy viên BCH Hội Nông dân miền Tây Nam Bộ.
Năm 1974, khi đang đi công tác Cần Thơ để chuẩn bị cho chiến dịch giải phóng miền Nam, bà bị bắt tại cầu Cái Răng và bị giam ở Nhà Lớn. Tại đây, các bạn tù đặt cho cô bí danh là Tâm Thương.
Trong tù, chị Thanh bị giam chung phòng với 25 chị em. Bà kể, họ thường xuyên bị tra tấn, đánh đập, bỏ đói nhưng không ai khai ra cơ sở, luôn giữ khí tiết của người chiến sĩ cách mạng.
Dù không quen biết nhau từ trước nhưng các tù nhân dần thấu hiểu và quan tâm đến nhau. Chị Thanh thân thiết với nữ chiến sĩ Lê Kim Tiến, cán bộ bưu điện và khu cầu đường Tây Nam Bộ. Bà Tiến bị địch bắt khi đang chuyển tài liệu bí mật cho cơ sở cách mạng và bị kết án 8 năm tù khổ sai. Khi vào trại, cô đã có thai gần ba tháng.
“Nó đánh tôi, tôi đưa lưng ra chịu. Tôi sợ nó đá vào bụng thì con tôi thành tật, lỗi tại nó”, bà Tiến kể lại lời thú nhận của một nữ phạm nhân.
Ngày 17-4-1975, bà Lê Kim Tiến chết trong tù, bỏ lại đứa con thơ mới hai tháng tuổi. Chồng bà cũng mất trước ngày giải phóng.
Trước khi qua đời, liệt sĩ Tiến có bức thư gửi chị Thanh: “Chị Tám Thương ơi, em không sống được. Em giao con cho chị. Nhưng chị ơi, khôn thì mẹ vui, dại thì mẹ vui”. , mẹ ngươi sẽ đau lòng đấy, ta hứa với ngươi một điều, sẽ không bỏ rơi con của ngươi.”
Nửa tháng sau, đất nước thống nhất, bà Thanh mãn hạn tù và bắt đầu hành trình làm mẹ. Đứa bé ra đời trong tù năm ấy được đặt tên là Lê Viết Tiến, ghép tên cha mẹ. Chị nhớ như in ngày bế Việt Tiến về nhà, đứa bé nhỏ xíu, quấn tạm trong mảnh vải, nhiều người bảo: “Ai nuôi thì có phúc, mà nuôi thì tội chết”. Bà Thanh khẳng định: “Đồng đội gửi thì mình phải hoàn thành, sống cho ăn, chết không nhờ ai”.
Cô cũng bỏ qua hạnh phúc cá nhân và mọi lời đàm tiếu, nuôi dạy con gái của đồng đội cho đến khi cô trưởng thành. Khi Viết Tiến học hết lớp 12, anh được Bưu điện TP Cần Thơ tìm người nhận đỡ đầu là con liệt sĩ của ngành. Cô Tiến được nhận vào làm việc ở bưu điện. Năm 2010, cô kết hôn. Chồng Việt Tiến cũng nghèo nhưng hiền lành, chất phác.
“Ngày con Tiến lấy vợ, sợ nó tủi thân nên tôi tổ chức đám cưới khá xa hoa, nhận cả làng xóm như họ ngoại”, bà Thanh nói.
Bà tưởng rằng cuộc đời mình từ đó sẽ bình yên vì đã hoàn thành tâm nguyện với người đã khuất. Nhưng đến năm 2014, bà Tiến phát bệnh tim. Sau 21 ngày cấp cứu tại bệnh viện, chị Thanh tỉnh dậy mới biết mẹ Thanh đã bán nhà, thế chấp sổ lương hưu để lấy tiền cứu chị. Từ đó, gia đình bà Thanh gồm 5 người chung sống cho đến nay.
“Nhà cửa bán hết, tài sản bán hết, đến cả đôi bông tai tôi đang đeo cũng bán để dành dụm. Tôi luôn ghi nhớ rằng ngày nay đất nước được bình yên là nhờ công lao xương máu của cha mẹ”, bà nói. nói chuyện.
Vì bị bệnh tim nên bà Tiến không có khả năng lao động. Mọi việc trong nhà đều phụ thuộc vào chồng và mẹ Thanh. 10 năm nay gia đình chị không được đón Tết trọn vẹn. Bao nhiêu tiền kiếm được, ngoài việc lo ăn ở, tất cả đều mua thuốc thang cho chị Tiến.
Ông Nguyễn Đức Thanh, Phó trưởng khu vực 3, phường An Khánh, quận Ninh Kiều, cho biết câu chuyện bà Thanh nuôi con của đồng đội, hàng xóm ai cũng cảm động. “Việc tốt của bà Thành thật là cao cả. Bà không chồng, ở vậy nuôi con của đồng đội. Ngày trước cũng khấm khá nhưng từ khi con Tiến đổ bệnh, gần 10 năm nhà phải bán đi. Mỗi khi có gạo hay hỗ trợ gì khu luôn ưu tiên cho gia đình bà Thanh”, ông nói.
Cầm gói thuốc mới mua trên tay, chị Tiến cho biết nếu vắng mặt khoảng 3 bữa sẽ phải nhập viện. Tuần trước hai vợ chồng về nội được biếu thịt lợn nên bữa cơm hôm nay cả nhà lại có thịt.
Bà Thanh tâm sự, cuộc đời hoạt động cách mạng của bà trải qua muôn vàn gian khổ, thậm chí đối mặt với cái chết, nhưng “chưa có gì gian khổ bằng thời gian nuôi con của Tiến”. “Tôi chỉ biết làm mẹ, không có tiền, đi công tác phải mang con theo, rồi bị chê bai đủ điều”, cô nói.
Mỗi buổi chiều, bà Thanh đi dạo, nhìn lên bên kia con kênh nhỏ, bà lại nhớ đến ngôi nhà của gia đình mình. “Cuộc đời tôi cống hiến cho cách mạng, với con thế là đủ rồi. Tôi không mong ước gì xa xỉ, chỉ mong con Tiến luôn mạnh khỏe, có mái ấm của riêng mình, được như vậy, sau này chết, được gặp ông. Tôi cũng không xấu hổ về điều đó”, cô nói.
Minh Tâm
https://vnexpress.net/nguoi-phu-nu-gan-nua-the-ky-nuoi-con-dong-doi-4599874.html