Những bông pháo hoa đẹp đẽ, đa màu sắc, lỗng lẫy trên bầu trời là sự yêu thích của nhiều người, nhưng với tôi nó là một “nổi ám ảnh”.
Pháo hoa đã trở nên quen thuộc và là “món ăn tinh thần” không thể thiếu vào mỗi dịp lễ hội, Tết lớn với người Việt. Với riêng tôi, pháo hoa dường như lại trở thành nỗi ám ảnh…
Từ lâu việc ngắm pháo hoa mỗi dịp lễ về đã ăn sâu vào trong tiềm thức mỗi chúng ta. Dù là em bé hay người già ai cũng háo hức chờ mong được nhìn thấy những bông báo hoa đủ màu sắc rực rỡ trên nền trời, sáng rực rỡ tuyệt đẹp đấy. Dù là người thành phố hay thôn quê, dù là xem trực tiếp hay bằng vô tuyến tivi, ai ai cũng háo hức chờ mong được trông thấy chúng. Nhất là khi được tận mắt trông thấy pháo hoa rực rỡ trên nền trời, trong tiết trời mát dịu.
Thế nhưng càng ngày với riêng tôi việc đi xem pháo hoa dường như không còn làm tôi háo hức chờ mong nữa. Bởi vì sao bạn biết không?
Thử tưởng tượng mà xem bạn đi ra đường với tâm trạng vui vẻ, nhưng lại gặp tình trạng chen lấn, xô đẩy, kẹt xe, khói bụi, mọi người không ai nhường ai, làm giao thông hỗn loạn. có khi để đến được nơi xem pháo hoa thì đã bắn xong đâu vào đấy cả rồi…
Chưa dừng lại ở đó, mỗi lần đi xem pháo hoa ở nơi đông người là y như rằng sẽ phải dành đa phần thời gian trông coi đồ đạc, ví tiền, điện thoại, làm gì còn cảm giác tận hưởng xem pháo hoa đẹp cỡ nào cơ chứ? Trộm cướp khắp nơi, càng đông người càng phải cảnh giác hơn, đề phòng kỹ càng hơn. 1 giây xem pháo hoa thì hết 3 giây xem xung quanh mình. Thật nực cười làm sao.
Tôi nhớ cái lúc tôi còn nhỏ được cùng bố mẹ đi xem pháo hoa thật vui vẻ biết bao, khi ấy dù cả nhà không tìm được chỗ đẹp nhưng vẫn xem với nhau rất vui vẻ nữa. Càng lớn tôi càng thích ở nhà xem pháo hoa trên tivi với bố mẹ hơn. Hay ra ban công, nơi cơ thể nhìn thấy từ xa xa, mặc dù vậy , cảm xúc vẫn hệt như hồi nhỏ, mọi người quây quần ngắm pháo hoa, uống trà, kể những câu chuyện của nhau.
Đấy là chưa kể đến khu vực xem pháo hoa, mỗi lần kết thúc là hệt như một bãi rác từ trên trời rơi xuống vậy. Chẳng hiểu tại sao vừa sạch đẹp như thế, đùng một phát toàn là rác của những người đi xem. Ý thức để ở đâu khi rõ ràng là đang đẹp như thế, mỗi người có thể tìm nơi thích hợp để vất rác của mình mà tại sao lại xả ra đất bừa bãi vậy nhỉ? Thật chẳng hiểu nổi. Chẳng lẽ sẽ có phép màu tự làm rác đấy biến mất sao?
Càng nghĩ tôi càng không hiểu, tại sao một điều đẹp như vậy lại càng ngày càng trở nên như thế. Cũng vì vậy càng ngày tôi càng không thích đi ra đường xem pháo hoa nữa, với tôi pháo hoa vẫn rất đẹp và giữ nguyên ý nghĩa của nó. Nhưng thay vì chen lấn như thế, tôi chọn cách ở bên cạnh gia đình mình, xem pháo hoa từ một nơi xa, hay trên chính chiếc tivi, để có thể tận hưởng trọn vẹn những giây phút tuyệt vời mà pháo hoa đem lại bên người thân của mình.
Còn bạn, bạn nghĩ sao về điều này?
Kinh nghiệm hay Bách Hóa XANH