Soạn bài Cái kính – SGK Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều trang 91

Soạn bài Cái kính – SGK Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều trang 91
Bạn đang xem: Soạn bài Cái kính – SGK Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều trang 91 tại truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn

Truyện “Cái Kính” của A-dít Nê-xin là một tác phẩm châm biếm tinh tế về xã hội và con người, thể hiện sự hợp nhất giữa tính hài hước và thông điệp ý nghĩa. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Soạn bài Cái kính – SGK Ngữ văn 8 tập 1 Cánh diều trang 91, mời bạn đọc theo dõi.

1. Chuẩn bị bài Cái kính:

Yêu cầu (trang 91 SGK Ngữ văn 8 Tập 1):

– Xem lại khái niệm truyện cười ở phần Kiến thức ngữ văn để vận dụng vào đọc hiểu văn bản này.

– Khi đọc hiểu văn bản truyện cười, các em cần chú ý:

+ Đó là truyện cười dân gian hay truyện cười hiện đại? Truyện kể lại sự việc gì? Sự việc ấy xảy ra trong bối cảnh nào? Cốt truyện có gì đặc biệt?,…

+ Đặc điểm của truyện cười được thể hiện trong văn bản ở những phương diện nào (cốt truyện, nhân vật, hành động, lời thoại, thủ pháp trào phúng, kết thúc bất ngờ,…)?

– Đọc trước truyện Cái kính, tìm hiểu thông tin về nhà văn A-dít Nê-xin.

– Hãy tìm, ghi lại một vài ý kiến về mục đích, đặc điểm, vai trò và tác dụng của truyện cười (dân gian hay hiện đại).

– Hãy nhớ lại và chuẩn bị kể cho bạn nghe về một hiện tượng hoặc tình huống hài hước mà em đã gặp trong cuộc sống.

Lời giải:

– Truyện cười hiện đại của A-dít Nê-xin: Cắt Kính

Truyện cười này kể về nhân vật chính, người được gọi là “tôi,” và cuộc phiêu lưu của anh trong việc đi khám mắt để cắt bỏ kính. Nhân vật “tôi” muốn thay đổi diện mạo của mình để trở nên giống một người tri thức, và anh quyết định đeo kính để làm điều này.

Cốt truyện của truyện cười xoay quanh những lần đi khám mắt và cắt mắt kính của nhân vật “tôi.” Mỗi lần anh đi khám mắt, anh phải trải qua những trải nghiệm không mấy dễ chịu, như buồn nôn, đau mắt, và không thể thực hiện các hoạt động bình thường. Tuy nhiên, đến khi anh bị ngã và kính của anh vỡ, anh mới nhận ra rằng khi không đeo kính, anh có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn.

Những điểm đặc trưng của truyện cười này bao gồm lời thoại hóm hỉnh và hài hước, sử dụng thủ pháp trào phúng để tạo ra những tình huống trớ trêu. Kết thúc của truyện cười đột ngột và bất ngờ khi anh bị ngã, và kính rơi ra, khiến anh mới nhận ra mắt mình nhìn rõ ràng hơn mà không cần đeo kính.

– Nhà văn A-dít Nê-xin

Nhà văn A-dít Nê-xin là một tác giả nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ, sinh ngày 20 tháng 12 năm 1915 và mất ngày 6 tháng 7 năm 1995. Ông được biết đến không chỉ là một nhà hoạt động chính trị, mà còn là một nhà văn với nhiều tác phẩm đa dạng.

Ông đã đạt được nhiều thành tựu và được biết đến rộng rãi ở nhiều quốc gia khác nhau, với các tác phẩm được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ. Ông nổi tiếng không chỉ về phong cách văn chương đa dạng mà còn về các phát ngôn gây sốc về tôn giáo và tín ngưỡng.

– Truyện cười và vai trò của nó:

Truyện cười có mục đích chính là mang lại tiếng cười và giải trí cho độc giả. Nó thường ngắn gọn và chứa trong đó những thông điệp nhẹ nhàng về cuộc sống, những thói xấu của con người và tình huống trớ trêu. Truyện cười của A-dít Nê-xin cũng không ngoại lệ, mang tính chất giải trí và mang đến cho độc giả một cảm giác thoải mái.

Ngoài ra, truyện cười cũng có tác dụng giáo dục con người. Chúng thường chứa những bài học về cuộc sống, nhân phẩm và cách thức đối diện với các tình huống hài hước và khó đỡ. Truyện cười có khả năng làm người đọc suy tư và cân nhắc về những góc nhìn mới về cuộc sống.

2. Đọc hiểu văn bản:

2.1. Nội dung chính bài Cái kính: 

Nội dung chính của truyện “Cái Kính” của nhà văn A-dít Nê-xin

Truyện “Cái Kính” xoay quanh câu chuyện về nhân vật chính, được gọi là “tôi,” người có một sở thích không bình thường – mong muốn trở nên trí thức và thể hiện tính sĩ bằng cách đeo kính. Điều này không chỉ mục đích để cải thiện thị lực của anh mà còn để tạo ấn tượng về sự tri thức với mọi người. Do đó, anh đã liên tục tham gia các cuộc khám mắt và cắt kính mà không có bất kỳ vấn đề về thị lực nào.

Tuy nhiên, câu chuyện không chỉ dừng lại ở việc nhân vật “tôi” đeo kính để thể hiện tính sĩ mà còn điều tra và châm biếm những người khác trong xã hội có sự ưa thích sĩ diện và sự kiêng kỵ về việc đeo kính. Những cuộc khám mắt và cắt kính của nhân vật “tôi” không chỉ mang tính chất trải nghiệm cá nhân mà còn trở thành một hình ảnh minh họa cho sự trống rỗng và vô nghĩa của việc đổ tiền vào việc cải thiện thị lực mà không có sự cần thiết.

Mặc dù truyện có vẻ như một câu chuyện nhẹ nhàng và hài hước, nhưng nó lại chứa trong đó một thông điệp sâu sắc về việc làm theo trào lưu và sự đổ tiền vào những điều không thực sự quan trọng trong cuộc sống. Truyện “Cái Kính” của A-dít Nê-xin là một tác phẩm châm biếm tinh tế về xã hội và con người, thể hiện sự hợp nhất giữa tính hài hước và thông điệp ý nghĩa.

2.2. Trả lời câu hỏi giữa bài Cái kính:

Câu 1 (trang 91, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Nhân vật “tôi” muốn đeo kính vì anh ấy mong muốn tự mình trở nên giống một người trí thức. Anh ta muốn khi người khác nhìn thấy mình, họ sẽ nhận xét rằng anh ta trông như một bậc học giả.

Câu 2 (trang 92, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Lần đầu khám, bác sĩ cho biết mắt của nhân vật “tôi” bị cận thị, với chỉ số 1,75 đi-ốp và anh ta cần phải đeo kính. Hậu quả của việc đeo kính là anh ta cảm thấy mặt mày trở nên xám xịt và buồn nôn.

Câu 3 (trang 92, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Kính thứ hai mà nhân vật “tôi” đeo khác với kính trước ở điểm là nó là kính viễn thị, với chỉ số 2 đi-ốp. Việc chuyển từ kính cận thị sang kính viễn thị đã làm cho anh ta trải qua một trạng thái khác biệt, từ cảm giác chói mắt, buồn nôn ban đầu trở thành mắt đỏ hoe như khóc.

Câu 4 (trang 93, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Chiếc kính thứ ba, kính tiếp theo mà nhân vật “tôi” thử đeo gây ra một hậu quả nghiêm trọng. Kính này khiến anh ta nhìn mọi vật bị méo mó, hình ảnh bị biến dạng và không ổn định. Việc đeo chiếc kính này đã gây khó khăn cho cuộc sống hàng ngày của anh ta, khiến anh ta không thể thực hiện các hoạt động bình thường.

Câu 5 (trang 93, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Chiếc kính thứ tư có hạn chế đặc biệt là khiến nhân vật nhìn mọi thứ trở thành “hai,” nghĩa là hình ảnh bị biến đổi và méo mó.

Câu 6 (trang 94, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Cuối cùng, các bác sĩ không thể xác định được bệnh mắt của nhân vật “tôi.”

Câu 7 (trang 94, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Điều không thể không đoán trước đã xảy ra với nhân vật “tôi.” Anh ta không thể nhìn rõ bất cứ điều gì, không thể nhận biết khoảng cách, màu sắc, và hình dạng của các vật thể. Kết quả là anh ta một lần bước nhầm và ngã lăn xuống dưới.

Câu 8 (trang 94, SGK Ngữ văn 8, Tập 1)

Kết thúc của truyện có một chi tiết bất ngờ khi chiếc kính bị vỡ và rơi xuống mất. Điều này đặt ra một tình huống trái ngược hoàn toàn với tình trạng trước đó của nhân vật “tôi,” khi anh ta không thể thấy rõ bất cứ điều gì.

3. Trả lời câu hỏi cuối bài Cái kính:

Câu 1 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, Tập 1):

Trong truyện “Cái kính,” nhân vật “tôi” muốn đeo kính vì anh ta muốn tỏ ra mình là một người tri thức. Anh ta muốn người khác nhìn vào và nghĩ rằng anh ta là một bậc thầy hoặc nhà nghiên cứu. Nội dung của truyện liên quan đến tên tập sách “Những người thích đùa” của Nê-xin thông qua sự hài hước và phê phán xã hội về những người tỏ ra mình vượt trội trong tri thức mà thực tế lại khá ngớ ngẩn.

Câu 2 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, Tập 1):

Hậu quả của việc nhân vật “tôi” thay đổi kiểu kính mắt sau mỗi lần khám mắt như sau:

– Lần thứ nhất: Buồn nôn và chóng mặt.

– Lần thứ hai: Mắt đỏ hoe và nước mắt chảy.

– Lần thứ ba: Không thể nhìn rõ và không thể sinh hoạt bình thường.

– Lần thứ tư: Nhìn mọi thứ trở thành hai, hình ảnh biến dạng.

– Lần thứ năm: Không phân biệt được sáng tối.

– Lần thứ sáu: Nhìn xa thấy gần.

– Những lần sau đó: Mọi thứ trở thành màu xanh và lẫn lộn.

Câu 3 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, Tập 1):

Trong truyện này, các bác sĩ được mô tả như những người không có chuyên môn và không quan tâm đến bệnh nhân, họ chỉ quan tâm đến việc đeo kính để kiếm tiền. Nhân vật “tôi” là một người hâm sĩ diện, đặt quá nhiều niềm tin vào việc đeo kính để tỏ ra mình là người tri thức.

Sự thật là mắt của nhân vật “tôi” không bị bệnh gì, nhưng mọi thứ đã được phóng đại và phát triển thành những vấn đề lớn hơn trong trí tưởng tượng của anh ta. Truyện cười này phê phán sự tự đắc và việc đánh giá quá cao bản thân mà không dựa vào sự thật.

Câu 4 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, Tập 1):

Trong truyện “Cái kính,” có một số đặc điểm tiêu biểu của truyện cười như sau:

– Sự phóng đại: Truyện sử dụng sự phóng đại để biến những vấn đề nhỏ nhặt, những sai lầm không đáng kể thành những tình huống hài hước và bi đát. Việc nhân vật “tôi” thay đổi kính mắt sau mỗi lần khám mắt là một ví dụ rõ ràng về sự phóng đại.

– Sự bất ngờ: Truyện chứa nhiều yếu tố bất ngờ và đột ngột, ví dụ như việc kính rơi mất khiến nhân vật “tôi” thấy mọi thứ rõ ràng. Kết thúc truyện cũng là một sự bất ngờ khi mọi tình huống trớ trêu cuối cùng chỉ vì một chiếc kính.

– Hài hước và châm biếm: Truyện sử dụng hài hước và châm biếm để phê phán những thái độ vô lý và tự cao của nhân vật “tôi” và các bác sĩ. Sự hài hước xuất phát từ sự ngây ngô và ngớ ngẩn của nhân vật chính và sự vô trách nhiệm của các bác sĩ.

Câu 5 (trang 95, SGK Ngữ văn 8, Tập 1):

Trong truyện “Cái kính,” có sự phê phán và châm biếm đối với thái độ tự cao và vô lý của nhân vật “tôi” và các bác sĩ. Nhân vật “tôi” tự cho mình là người tri thức, nhưng thực tế là anh ta không cần đeo kính. Các bác sĩ cũng tỏ ra là những chuyên gia, nhưng lại khám không ra bệnh và chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền từ việc đeo kính cho bệnh nhân.

Truyện này phê phán sự vô trách nhiệm và hành động mù quáng của mọi người khi họ đánh giá bản thân và người khác qua những vật dụng bên ngoài mà không xem xét sự thật bên trong. Nó cũng cho thấy sự vô lý khi người ta tự tạo ra các vấn đề không tồn tại để giải quyết.

Trong cuộc sống hiện đại, truyện này có ý nghĩa trong việc cảnh tỉnh con người về việc đánh giá bản thân và người khác một cách công bằng, không nên tự đắc và quan trọng những thứ không quan trọng.