Chỉ còn khoảng hai tháng nữa là đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Hằng năm, việc sử dụng truyện ngắn làm báo tường là một điều không thể thiếu. Nhưng hiện tại thì bạn vẫn chưa có ý tưởng gì phải không nào? Qua bài viết sau, truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn sẽ giới thiệu đến bạn đọc những mẫu truyện ngắn hay cho báo tường 20/11. Mời bạn đọc theo dõi ngay!
Truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 cảm động nhất
Truyện ngắn báo tường 20/11 vô cùng đa dạng, nhưng nhìn chung thì câu truyện nào cũng có những thông điệp vô cùng nhân văn và ý nghĩa nói về lòng biết ơn sâu sắc của các bạn học sinh muốn gửi gắm cho thầy cô (những người được ví như người cha, người mẹ thứ hai). Dưới đây là 12 mẫu truyện ngắn cảm động mà truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn đã sưu tầm và gửi đến các bạn nhân ngày 20 tháng 11 sắp tới!
Truyện số 1: Câu chuyện về lòng biết ơn thầy cô
Ba năm sau, tôi có cơ hội quay lại ngôi trường cũ. Mọi thứ vẫn giữ nguyên, sân trường xanh mướt dưới bóng cây và những chiếc ghế đá vẫn ở đó. Tiếng cười hòa quyện với tiếng cô giáo giảng bài trong lớp và ánh mắt tinh nghịch của học trò khiến tôi nhớ về những thời kỳ đã qua. Tiếng trống báo hiệu giờ nghỉ, mọi người tranh thủ ra ngoài chơi.
Tôi nhớ về cô giáo từ thời còn học. Cô giáo luôn xuất hiện với trang phục gọn gàng, mặt lúc nào cũng trầm mặc. Cô giáo đã trở lại trường từ khi nơi đây chỉ có mái lá đơn sơ. Dù ngày mưa hay ngày nắng, cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất đã bạc màu đến trường. Có những ngày mưa gió mạnh, nhưng cô vẫn đến lớp để không làm học sinh phải chờ đợi. Thậm chí khi nước ngập, cô vẫn tiếp tục đạp xe, đến lớp cả thầy lẫn trò đều ướt đẫm. Phòng học bị hỏng hóc, không thể học.
Trong những ngày mưa như vậy, cô thường nhớ đến quê hương Bình Lục, nơi mà người dân vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện”. Cô cảm thấy thương cảm cho họ. Cô thường kể cho học sinh nghe về quê hương và gia đình của mình. Quê hương là một vùng chiêm trũng, ngập nước suốt năm, nhưng những người dân ở đó vẫn có tinh thần và sức mạnh phi thường. Trong những ngày mưa gió như vậy, cô nhớ về quê hương và gia đình mình.
Cô luôn giữ nguyên tinh thần của một giáo viên truyền thống. Cô dạy chúng tôi cách tự phấn đấu và không bao giờ từ bỏ. Cô thường nói lịch sử là nền móng của một quốc gia và nếu chúng ta hiểu về lịch sử thì chúng ta cũng hiểu về truyền thống và quá khứ của quốc gia đó. Giọng cô nhẹ nhàng giảng bài một cách dễ hiểu và đôi khi cô dừng lại để chúng tôi suy ngẫm. Cô không thể biết được rằng những thế hệ học sinh đó sẽ luôn nhớ công lao của cô suốt đời.
Đã 27 năm trôi qua và nhiều thế hệ học sinh đã tới và đi khỏi ngôi trường này. Nhưng hình bóng của cô giáo vẫn còn đọng mãi trong tâm hồn của chúng tôi. Cô giáo đã truyền đạt kiến thức và cả tri thức cuộc sống. Cô đã dạy chúng tôi cách tự phấn đấu và không bao giờ từ bỏ. Cô đã giúp chúng tôi hiểu về lịch sử và truyền thống của quê hương. Cô đã giúp chúng tôi trở thành những học sinh xuất sắc.
Với mẫu truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 thì tác giả đã kể cho độc giả một câu chuyện vô cùng xúc động về những đóng góp thầm lặng của quý thầy cô trong việc “trồng người” và hướng học trò luôn phải nhớ về cội nguồn, nơi mà mình đã sinh ra.
Truyện số 2: Xin lỗi thầy
Cuối mùa thu, không khí trở nên se lạnh và những chiếc lá cuối cùng nhẹ nhàng rơi theo làn gió. Bầu trời cao thăm thẳm màu xanh biếc, đôi khi xuất hiện những đám mây trắng bồng bềnh. Cảnh sắc tự nhiên tĩnh lặng đọng sâu trong tâm hồn! Màn sương mù trôi qua như một lớp vật liệu mờ mịt làm tôn lên sự cô đơn đang nở rộ bên trong tôi.
Người ta thường nói mưa làm cho người ta buồn. Tuy nhiên, tôi có cảm xúc khác. Khoảnh khắc này, trong tâm trí tôi đặc biệt hơn rất nhiều! Mỗi khi như thế, đôi mắt tôi tự nhiên theo dõi những kỷ niệm từ thời thơ ấu, những ngày cầm cặp đi học! Trong số những ký ức đó, có một câu chuyện làm tôi nhớ mãi.
Đó là một lần tôi đã làm thất vọng người mà tôi kính trọng!… Có lẽ đó là lúc tôi còn học lớp 5. Khi ấy, tôi rất giỏi môn toán! Bất kỳ bài kiểm tra nào cũng không thể đánh bại tôi. Thầy dạy toán luôn yêu quý tôi. Tôi cũng yêu môn toán! Không biết có phải là do di truyền hay không hay tôi chỉ đơn giản là thích những con số tròn trịa!
Tuy nhiên, dần dà tôi mất đi niềm đam mê đó. Bài tập ngày càng khiến tôi mất hứng thú. Ngoài thời gian ở trường, bố mẹ tôi còn cho tôi một lượng lớn công việc. Đôi khi, tôi cảm thấy như đầu óc mình sắp nổ tung như một quả bom đếm ngược!
Mỗi giờ trôi qua thì tôi chỉ biết suy nghĩ, viết, lặp đi lặp lại như một máy móc. Khi xong bài tập mà bố mẹ giao, tôi đã trở nên quá mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục. Tôi mở cuốn sách giáo trình lên nhưng ý thức của tôi trống rỗng. Suy nghĩ của tôi trôi dạt mất hướng, giống như một con sóng hoang dã. Tôi cảm thấy mệt mỏi đến không thể nào tả nổi.
Rồi bất ngờ, một ý nảy ra trong đầu tôi, một ý nghĩ mà trước đây chưa bao giờ xuất hiện: “Cần phải làm gì? Liệu thầy đã kiểm tra bài tập chưa?”. Rồi ngay sau đó, một ý kiến phản đối nảy lên: “Nhưng nếu thầy đã kiểm tra rồi thì sao?”. “Lớp có nhiều người, không lẽ lại chọn mình?”, “Tại sao không?”… Tất cả quấy rối tôi. Tôi nổi điên và hét lên, trong khi tôi thậm chí không biết mình đang làm gì! Tôi không đủ thông minh để biết đâu là quyết định đúng. Cuối cùng, tôi quyết định tiếp tục làm bài.
Nhưng chỉ trong một lúc, sự mệt mỏi đã thống trị tâm trí tôi! Tôi bắt đầu viết bừa bãi mà không kiểm soát được. Tôi đặt cây bút xuống và nhìn ngơ ngác vào không gian trước mắt. Rồi tôi nghĩ, “Làm gì thì làm đi!” Cuối cùng, tôi đã chấp nhận sự thật. Tôi nhanh chóng gấp tập vở lại và cuộn mình vào trong tấm chăn. Giữa sự ấm áp và sự mê mải của giấc ngủ, tôi không thể ngừng lo lắng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tất cả những lo âu đều tan biến…
Sáng hôm sau, tôi dậy muộn. Tôi nhanh chóng nạp vài miếng bánh nhân đặc rồi chuẩn bị đi học. Khi tới lớp, tôi đang run rẩy. Tay và trán tôi đẫm mồ hôi. Cảm giác lo lắng tràn về! Tôi hít thở từng hơi một, cố gắng kiểm soát mình. Một người bạn quay sang nói rằng tôi chỉ cần sao chép bài là xong. Tôi nói rằng nên tự làm để tốt hơn. Nếu là ngày thường, tôi sẽ giúp đỡ bạn ấy, nhưng hôm nay tôi còn chưa đọc bài tập! Sau khi điểm danh, thầy bắt đầu chấm bài.
Tim tôi đập thình thịch theo từng mắt của thầy khi thầy đánh dấu trên danh sách. Nhưng ngoài mặt, tôi cười cười và trò chuyện tựa như tôi đang tự an ủi mình và che giấu sự lo lắng, cùng với nhịp đập của trái tim! Rồi thầy dừng lại và nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Thầy nở một nụ cười, nhưng nó khiến tôi lạnh người: “Em lên làm bài đi!”
Những lời đó khiến tôi vỡ òa, nhưng cũng đánh bại nỗi sợ hãi cũ. Tôi đứng dậy, đối diện thầy và thú nhận tất cả trong tiếng nấc nghẹn. Tôi đứng đó, đầu gục xuống, để mái tóc che đi đôi mắt đỏ bừng của mình. Tôi không dám nhìn thầy! Hai tay tôi bám chặt vào nhau. Tôi thấy nước mắt rơi xuống trang sách của mình, một, hai, rồi ba giọt. Rồi một bàn tay chai sạn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đó, bàn tay ấy thuộc về thầy! Tôi nghẹn ngào xin lỗi và lại cúi mặt.
Nhưng rồi, bàn tay của thầy nâng đầu tôi lên, để tôi nhìn thấy đôi mắt của thầy. “Thế em đã làm bài xong chưa?” – thầy hỏi. Tôi không trả lời, chỉ gật đầu. Thầy nở một nụ cười, một nụ cười khiến tôi cảm thấy ấm áp, như một cách thầy nói rằng “tốt lắm!” Thầy lấy cây bút đỏ và bắt đầu viết gì đó vào trong sổ điểm. Tôi nhìn thấy điểm mười rạng ngời trên giấy, ngay bên cạnh tên của tôi. Thầy viết bằng bút bi đỏ lên con mười đó, chỉnh sửa nó một chút. Ngay cả khi tôi đã khiến thầy thất vọng, thầy vẫn luôn tin tưởng tôi!
Tôi cảm thấy một sự ấm áp và biết ơn rồi, nhưng đôi mắt tôi lại nổi lên nước mắt khác. Tôi gật đầu ước muốn rằng nếu tôi không lười biếng, nếu tôi làm bài tập kỹ càng, tôi sẽ không khiến thầy thất vọng. Cảm giác làm thất vọng người mà mình kính trọng, người đã đặt niềm tin vào tôi, là một cảm giác khủng khiếp! Tôi ước mình có thể dừng thời gian, ngừng trái đất quay và làm cho đôi mắt mình trở nên mù mờ để tôi không phải thấy vẻ buồn trên khuôn mặt của thầy nữa!
Tôi nghiêng đầu xuống, để những giọt nước mắt tuôn trào trên đôi bàn tay của mình, để chúng xóa đi sự tội lỗi… Bất ngờ, một bàn tay vụt lên, lau đi những giọt nước mắt của tôi, một bàn tay chai sạn! Tôi biết ngay đó rằng đó là bàn tay của thầy. Thầy đã ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào đó. Tôi nói lời xin lỗi và một lần nữa cúi đầu.
Những trải nghiệm và bài học trong cuộc sống thường ở lại với chúng ta mãi mãi. Bài học đó đã giúp ta trưởng thành và hiểu được giá trị của sự tự trách nhiệm và lòng kiên nhẫn. Bàn tay của thầy và nụ cười ấm áp của thầy đã đánh thức trong bạn ý thức về việc đối xử tốt và không làm thất vọng người khác.
Truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 này đã thể hiện về nỗi ân hận sâu sắc của một học sinh về sự thiếu hiểu biết của mình. Nhưng những điều phải xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra, từ đó mà chúng ta mới có nhiều bài học trong cuộc sống và đặc biệt đó là lòng biết ơn thầy cô
Truyện số 3: Thư gửi thầy giáo
Kính gửi thầy thân mến!
Cho đến thời điểm này, em mới dám viết thư này để gửi đến thầy. Không phải vì em quá bận cũng không phải vì em lười, mà là vì em cần thời gian để tự tìm con đường riêng của mình.
Như thầy đã biết, em đã phải đối mặt với nhiều khó khăn trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông hoặc nói cách khác là em suýt trượt. Nhưng không sao, suýt trượt không có nghĩa là trượt và em biết rằng phần lớn sự thành công đó là nhờ sự hướng dẫn tận tâm của thầy. Em sẽ mãi nhớ điều đó.
Tuy nhiên, khi đến kỳ thi đại học, em đã thất bại. Đó là một kết quả tất yếu, một sự thật không thể thay đổi sau những thời gian em dành cho bóng đá, trò chơi điện tử và những đêm dạo phố. Trước kỳ thi, em đã không tin mình sẽ đậu và sau kỳ thi, niềm tin đó càng chắc chắn hơn.
Thầy ơi!
Đột nhiên vào một buổi sáng, em, một chàng trai mười bảy tuổi, sau khi rửa mặt và đánh răng, không biết nên làm gì nữa. Em không có công việc, không đi học và không còn tiền để đi chơi. Nếu xét theo quan điểm thông thường, em nên lo lắng. Và thầy hãy yên tâm, vì dù có khó khăn đến đâu thì em vẫn cố gắng vượt qua mọi khó khăn và thử thách trên con đường trưởng thành của mình.
Và thầy ơi, vậy hạnh phúc là gì, em đã tìm ra câu trả lời. Sau một tuần không có công việc, em đã phát hiện ra rằng mình có khả năng trở thành một công dân tốt, một người đàn ông tuyệt vời mà không cần phải đọc nhiều sách, không cần phải tu dưỡng gì cả. Đọc đến đây, có lẽ thầy sẽ hỏi ngay: liệu em có định trở thành một người phi pháp, một người lừa đảo hay buôn lậu không? Không bao giờ, thưa thầy, vì một điều mà thầy đã dạy em là, dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn phải sống làm người lương thiện.
Cách để thành công vô cùng dễ dàng. Nó đơn giản là chọn đúng loại sữa, tã lót hoặc sữa tắm. Vào lúc cần, chỉ cần chọn đúng loại thuốc bổ hoặc bột. Nếu lựa chọn đúng, em có thể trở thành một cầu thủ bóng đá xuất sắc như Maradona hoặc ít nhất cũng như Công Minh.
Ôi thầy ơi, nhờ ti vi, em đã phát hiện ra rằng thành công thật sự rất đơn giản. Em mới hiểu rằng một loại xà bông tắm có thể quyến rũ hơn cả giáo sư và một ly bia cũng có thể kết nối bạn với những người ở toàn thế giới.
Thưa thầy, những gì thầy đã dạy thuở ấy, những lời khuyên quý báu đó đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng em. Chúng em, những người học trò của thầy, đã ghi nhớ chặt trong tâm hồn những bài học về cuộc sống mà thầy đã truyền đạt. Kỷ niệm về thầy trên bục giảng, mái tóc bạc pha màu sương, chiếc cặp sách cũ và nụ cười trên gương mặt tráng lệnh của thầy. Tất cả đã đi cùng chúng em suốt những năm tháng cuối cùng của thời kỳ học trò.
Bụi phấn rơi từ bảng đen, từng trang giấy trắng và những lời giảng dạy của thầy đã đi sâu vào tâm hồn chúng em. Khi đó, chúng em chưa hiểu rằng để trở thành con người, chúng em cần phải có ước mơ, dù nó có giản dị, nhỏ bé hay lớn lao và vĩ đại. Bảng đen, giấy trắng và lời dạy của thầy đã dẫn chúng em đến với những ước mơ đầu đời.
Cuộc đời này vẫn luôn là một bài toán khó mà chỉ sau nhiều năm tháng, chúng em mới nhận ra rằng không có lời giải nào tốt hơn ngoài “trải nghiệm”. Thầy đã dạy rằng để bước vào cuộc đời, bọn em cần đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương để đối xử tốt với mọi người và tránh xa những ý định xấu xa, những âm mưu của những người xấu.
Thuở ấy, chúng em chưa biết “tha thứ” là một động từ đẹp sau chỉ sau “yêu”. Thầy đã dạy rằng đừng bao giờ quay lưng với những người đã thừa nhận lỗi, đừng mang nỗi oan trái đến với những người đã nhận lỗi và đừng nói dối hay tổn thương những người đã quay trở lại. Thầy đã dạy chúng em rằng trái tim không biết tha thứ là một trái tim đã chết và con người không biết tha thứ vẫn chỉ là một tượng gỗ đá.
Lúc còn thơ bé, chúng em chưa biết cuộc đời luôn có những vòng quanh, những khúc gập và những quãng đường uốn lượn. Chúng em chỉ biết rằng, nếu cuộc đời là một đường thẳng, nó sẽ trở nên vô nghĩa.
Thầy đã dạy chúng em rằng cần biết đối mặt với thất bại, không dừng lại trước khó khăn và không bao giờ từ bỏ khi còn nhiều thách thức phía trước. Thầy ơi, những lời thầy dạy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng em.
“Thư gửi thầy giáo ” là truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 cho thấy người cô, người thầy như là những người luôn truyền cảm hứng cho các lứa học trò để họ có thể vững bước hơn trên con đường tương lai của mình.
Truyện số 4: Người thầy, người cha thứ 2 của đời con!
Dòng tâm sự chân thành này của con là lời tri ân sâu sắc đối với thầy, người đã đóng vai trò như một người cha thứ hai trong cuộc đời của con. Thầy là một giáo viên ở vùng sâu vùng xa của Đồng Nai nhưng lại có ảnh hưởng to lớn đối với con. Với tất cả tình cảm và lòng kính trọng, con muốn gửi những lời này cho thầy, dù có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được chúng.
Cuộc đời con đã khởi đầu từ một gia đình nông dân nghèo, nơi nghèo khó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày. Con đã trải qua nhiều khó khăn và những thử thách từ nhỏ nhưng con luôn có niềm tin vào học tập để giúp vượt qua tất cả. Thầy đã xuất hiện như một người hướng dẫn và cung cấp kiến thức quý báu cho con trong suốt mười hai năm qua. Thầy đã giúp con nhận thức được giá trị của cuộc sống, giá trị của tiền bạc và sức lao động.
Khi con đến Sài Gòn để theo đuổi giấc mơ đại học, thế giới này hoàn toàn mới mẻ và khác biệt với cuộc sống quê hương nghèo của con. Con đã trải qua nhiều khó khăn và cảm thấy bị sống quá nhanh, quá áp lực. Nhưng thầy đã luôn đứng bên cạnh con, động viên và khuyến khích con từng bước. Thầy đã giúp con thấu hiểu rằng cuộc sống không chỉ là về tiền bạc, mà còn về sự kiên nhẫn, đam mê và nỗ lực.
Trong mười hai năm qua, con đã đạt được nhiều thành tựu trong học tập và con tự hào về điều đó. Thầy là người đã giúp con củng cố kiến thức và tự tin hơn để đối mặt với những thách thức của cuộc đời. Thậm chí khi con đã bước ra khỏi ngôi trường trung cấp nghề với một tấm bằng tốt nghiệp xếp loại không khá cao nhưng thầy vẫn ở bên cạnh con, định hướng con vào cuộc sống mới với tầm nhìn rõ ràng.
Hiện tại, con đã trưởng thành và có một công việc ổn định với thu nhập tốt hơn. Con biết ơn thầy vô cùng vì đã giúp con vượt qua những khó khăn và tạo nên cơ hội mới cho cuộc đời con. Thầy không chỉ là một người giáo viên mà còn là một người bạn và người hướng dẫn đáng kính trong cuộc đời con.
Ngoài ra, con cũng rất ấn tượng bởi sự đam mê và tài năng của thầy trong việc phát triển phần mềm dạy toán. Thầy đã tạo ra những phần mềm hữu ích và thiết thực cho cộng đồng mạng. Điều này chứng tỏ rằng tinh thần và niềm đam mê của thầy vẫn cháy bùng và thầy luôn là một tấm gương sáng của một người Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh.
Con kết thúc lời viết ở đây với lòng biết ơn và lòng tôn kính sâu sắc đối với thầy. Thầy yên tâm, con sẽ luôn cố gắng và không bao giờ quên những bài học quý báu mà thầy đã truyền đạt.
Truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 này đã cung cấp những bài học về lòng tri ân, sự biết ơn vô bờ bến của các lứa học sinh khi được các thầy cô chăm sóc và giáo dục để trở thành những người công dân có ích cho cuộc sống.
Xem thêm: Những Cuốn Sách Đầu Tư Tài Chính Đáng Đọc Nhất Mọi Thời Đại
Truyện số 5: Người thầy đặc biệt
Lúc đó tôi chỉ mới 10 tuổi và đó là lần đầu tiên chúng tôi được học tiếng Anh. Nhưng điều đặc biệt là chúng tôi không học tiếng Anh ở trường mà phải đạp xe hơn 3km qua làng bên để đến nhà thầy giáo dạy chúng tôi.
Căn nhà của thầy nằm bên bờ đê, nơi gió thổi mạnh. Trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé, thầy dạy chúng tôi cùng với bốn học trò khác với những bài học tiếng Anh đầy khó khăn. Khi ấy, mỗi buổi học thêm tiếng Anh chỉ có giá 500 đồng, cách đây 12 năm. Lúc đó, bốn đứa chúng tôi chỉ biết học, không quan tâm đến việc 500 đồng có đắt hay rẻ cho một buổi học tiếng Anh vỡ lòng.
Thầy là một người thầy đặc biệt, dạy chúng tôi trong một lớp học đặc biệt và ở trong một căn nhà cũng đặc biệt. Ngôi nhà này chỉ có một gian nhỏ và được xây hoàn toàn bằng xi măng. Bàn học và giường ngủ cũng được làm từ xi măng. Từ xa, ngôi nhà trông giống như một chuồng chim bồ câu bám trên bờ đê.
Thầy viết trên một tấm bảng đen nhỏ treo trên tường, còn chúng tôi ngồi bàn xếp, khoanh chân trên tấm phản xây bằng xi măng. Thầy dạy chúng tôi những câu hello, goodbye… và thường viết và đọc cho chúng tôi. Thầy đứng xoay ngang khuôn mặt, miệng mở rộng, lưỡi chuyển động thật chậm để chúng tôi tập đọc theo cách đúng.
Tôi nhớ câu chuyện thầy kể về một nước Nga xa xôi, nơi thầy đã từng học và đã yêu một người con gái, nhưng sau đó phải xa rời. Thầy kể về thời trai trẻ đầy ước mơ tại xứ tuyết… Trong câu chuyện đó, có cái gì đó đã đổ vỡ, đã chia lìa, và giờ thầy ở đây, trước mặt chúng tôi.
Thầy sống lặng lẽ và có vẻ lập dị trong mắt người dân trong làng. Thầy thường nhăn nhó trán, nhìn về phía xa xăm. Thầy cười rất nhẹ nhàng – ấm áp khi trước mặt chúng tôi. Điều đó làm cho tôi luôn thích nhìn thầy cười.
Cũng giống như nhiều nông dân khác, thầy trồng lúa và đặt rớ tôm (vó tôm) để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Thầy đặt bao nhiêu rớ tôm tùy thuộc vào triền đập. Tép được thu hoạch, thầy vừa ăn, vừa bán, con nào có giá trị cao hơn thì thầy bỏ vào bể xi măng để nuôi lớn.
Mỗi ngày tới học, chúng tôi thường vào bể tôm của thầy chơi, làm nhiễu động nước và khiến cho những con tôm nhảy lên loạn xạ. Lúc đó, thầy sẽ rối rít la mắng chúng tôi, nhưng cái cách rối rít ấy trông vô cùng hiền lành, không khiến chúng tôi sợ hãi và cứ như vậy, trò nghịch ngợm ấy lại lặp lại mỗi ngày.
Thầy nói rằng có chúng tôi đến học, thầy cảm thấy vui hơn. Với sự xuất hiện của chúng tôi, thầy phải bận rộn hơn, lo ngăn chặn những trò nghịch ngợm và lo cho việc chúng tôi học tốt hơn. Khi không còn học chúng tôi nữa, tôi vẫn thường đạp xe qua nhà thầy, thấy dáng vẻ cao gầy, đặt rớ tép dọc triền đập và bước đi liêu xiêu.
Những lần tôi đi qua sau đó, vẫn cảm thấy yên tâm khi thấy dáng vẻ liêu xiêu ấy bên bờ sóng mạnh mẽ. Nhưng không biết từ bao giờ mà tôi đã không còn thấy thầy nữa. Hôm nay, tôi ngồi đây để nhớ về những kỷ niệm xa xưa ấy.
Tôi nhớ bóng dáng thầy khi thả những con tép vào bể xi măng và hy vọng chúng lớn. Trong lúc đó, thầy trông giống như cô Tấm đang nuôi con cá bống trong chờ đợi một phép màu. Tôi luôn mong rằng thầy đã ra đi, rời khỏi căn nhà ấy, ngôi làng ấy, để đến một nơi nào đó có nhiều ước mơ hơn.
Ai biết, có lẽ phép màu của tôm và cá sẽ dẫn thầy đến gặp lại người con gái mà thầy đã yêu. Tôi luôn hy vọng vậy, bởi tôi cảm thấy gương mặt ấy, nụ cười ấy, không thuộc về nơi này và không nên ở lại nơi đây.
Mẫu truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 này thường được rất nhiều học sinh lựa chọn để làm chủ đề trọng tâm cho việc thi đua viết báo tường. Ý nghĩa của mẫu truyện này thể hiện dù có khó khăn bao nhiêu đi chăng nữa thì những “người lái đò âm thầm” luôn cố gắng đưa học trò của mình đến bến đỗ đẹp nhất của độ tuổi thanh xuân.
Truyện số 6: Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắng
Đã 10 năm trôi qua, tôi không còn gặp lại Thầy. Trong thời gian đó, tôi luôn ấp ủ ước mơ trở lại những kỷ niệm thơ ấu, đầy lưu luyến với thầy cô và bạn bè. Hôm nay, khi tôi đi qua khúc sông và thấy bạt ngàn hoa lau trắng nở rộ, những bông hoa lau trắng ấy tràn đầy như nỗi nhớ về Thầy trong tôi…
Bài học đầu tiên tôi học từ Thầy là về lịch sử của Đinh Tiên Hoàng – một vị vua tài năng đã đánh bại 12 sứ quân và đặt nền móng cho độc lập tự chủ của đất nước. Thầy đã kể chuyện về thời thơ ấu của Đinh Bộ Lĩnh, khi anh ấy và các bạn cùng chăn trâu, dùng bông lau làm cờ để đánh nhau với trẻ con từ các thôn khác. Đánh nhau đầy sôi nổi, cuối cùng thì tất cả đều công nhận Đinh Bộ Lĩnh là “chủ tướng” và họ cùng nhau chéo tay và cầm hoa lau như vua.
Hình ảnh những cành lau trắng đó đã được Thầy minh họa một cách sinh động và đã chạm vào trái tim của tôi và nhiều học trò khác từ thời ấy. Thầy đã truyền đạt cho chúng tôi nhiều bài học về lịch sử, tình yêu đối với đất nước và tinh thần kiên cường bất khuất của dân tộc…
Tuy nhiên, Thầy chưa bao giờ nói về bản thân mình, về cuộc sống trong quân ngũ của mình. Thầy là một người thương binh, đã trở về từ chiến trường với một cánh tay bị mất. Tôi nhớ những dòng chữ viết bằng tay trái của Thầy, gợi lên một cảm giác chua xót…
Khi đó, món quà mà tôi và nhóm học sinh giỏi Văn của chúng tôi tặng Thầy vào ngày 20-11 là một bó hoa lau trắng. Thầy đã rất xúc động. Thầy cẩn thận cắm “bó hoa đặc biệt” của chúng tôi vào một bình hoa được làm từ gốc tre ngà trong phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy nói với chúng tôi một cách xúc động: hoa lau trắng nhắc nhở Thầy về mẹ, về những người đồng đội đã ra đi. Thầy kể rằng, chữ đầu tiên Thầy học là chữ “O”.
Để Thầy dễ nhớ, mẹ Thầy đã dạy Thầy rằng nếu con nhìn thấy nắng chiếu qua mái nhà của mình và thấy những chấm tròn, đó là chữ “O”. Nhà của Thầy lúc đó được lợp bằng tranh mây. Những bản tranh mây mà cha Thầy đã cật lực mang về từ trong rừng sâu và mất mấy tháng để làm mái nhà.
Người thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy là mẹ Thầy. Những con số đầu tiên mà Thầy biết cũng từ mẹ. Thầy học đếm từ số 1 đến số 10 và cả phép cộng, trừ, nhân, chia bằng những củ khoai và những món quà mà mẹ Thầy mua mỗi buổi chợ chiều cho chị và các em.
Bài học làm người của mẹ Thầy cũng dạy Thầy thông qua những câu ca dao như “Lá lành đùm lá rách” “Ăn xem nồi ngồi xem hướng”… Những lời dạy mà thầy hay truyền đạt cho chúng tôi thường ngày, không có giáo án nào ngoài sự chân thành từ trái tim và tấm lòng yêu thương, bao dung đàn con hết mực… Câu chuyện của Thầy cũng là một bài học Thầy muốn chia sẻ với tôi về tình yêu và lòng nhân ái. Tôi nhớ và kính trọng Thầy hơn bởi những điều đơn giản như thế.
Trước triền sông bạt ngàn hoa lau, tôi cảm nhận sự bình yên và trong trẻo của tuổi thơ mình. Tôi nhớ Thầy như một ngọn núi, với tán cây bao phủ, bảo vệ tôi suốt mùa nắng gay gắt. Thầy là nguồn bình yên mà tôi luôn khao khát trở về mỗi khi cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống xa nhà.
Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh Thầy đứng trên bục giảng với mái tóc vương chút sương, chiếc cặp sách cũ, và nụ cười trên gương mặt đầy phúc hậu. Bụi phấn rơi xuống từ bảng và trang giấy, nhưng những từ Thầy viết trên đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm hồn của chúng tôi và mang lại cho chúng tôi những bài học về cuộc đời.
Chúng tôi còn rất ngây thơ, không biết rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng như mơ. Chúng tôi không biết về những khó khăn, những thách thức và những bài học mà cuộc sống có thể đưa ra. Thầy đã dạy chúng tôi cách nhìn nhận cuộc đời bằng đôi mắt tươi sáng và sự yêu thương đối với mọi người.
Chúng tôi không biết rằng những người bạn thân thiết bên cạnh chúng tôi có thể đã trải qua những khó khăn chỉ để giúp gia đình của họ. Chúng tôi không biết rằng cô bạn kia, thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp, đã thức khuya để trông nom cho người mẹ ốm yếu. Chúng tôi cũng không biết rằng cậu bạn bên cạnh chúng tôi đã phải bỏ học thường xuyên để phụ giúp gia đình…
Thầy đã dạy chúng tôi phải chú ý đến và quan tâm đến những người xung quanh và trân trọng những điều tưởng chừng như bình thường nhưng thực sự vô cùng quý báu. Bởi vì có một ngày, yêu thương có thể là quá muộn… khi sự lơ đễnh và tầm thường đã tạo ra khoảng cách giữa con người.
Bây giờ, tôi vẫn mang hình ảnh của Thầy trong trái tim, như một ngọn núi với tán cây che chở tôi suốt mùa nắng gay gắt. Đó cũng là nơi tôi tìm về mỗi khi tâm trạng mệt mỏi vì cuộc sống. Mùa đông đã đến, với gió lạnh, những đêm tối dài. Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông, đưa người đi lại. Thầy tôi, người mải miết chèo đời, vẫn trải qua những đêm tối một mình…
Truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 với tựa đề “Thầy ơi, bây giờ mùa hoa lau trắng” đã cung cấp thêm cho độc giả về góc nhìn của tác giả về người thầy của mình cũng như bày tỏ sự biết ơn sâu đậm về những điều đã xảy ra trong quá trình trưởng thành của bản thân.
Xem thêm: Top 22 Những Quyển Sách Nên Đọc Ít Nhất Một Lần Trong Đời
Truyện số 7: Người thầy trong trái tim em
Trong cuộc đời mỗi người, luôn tồn tại những ký ức – một số mang niềm vui muốn khắc sâu mãi trong trái tim và một số khác mang nỗi buồn ta mong muốn quên đi. Đối với tôi, ký ức mà tôi muốn gìn giữ mãi trong lòng là thời điểm học trò ở năm cấp hai.
Mỗi năm học trôi qua, tôi lại có thêm những người thầy và cô giáo để khắc sâu vào trí nhớ và năm nay cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.
Có thể có những người nghĩ rằng tôi đang nói về một tình yêu học trò tạm thời, bởi tôi đang học lớp chín và nên viết về các thầy cô ở những năm học trước đó. Tuy nhiên, với tôi, cô giáo hiện tại đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống học đường của tôi.
Cô đã truyền dạy môn văn cho tôi suốt ba tháng hè. Thời gian đó thú vị đến khó tả. Cô là một người giáo viên tận tụy, luôn giảng giải một cách cặn kẽ và chi tiết cho học sinh. Bất kể bài học nào, giọng điệu ấm áp và sâu lắng của cô đã thu hút tôi vào những bài giảng đầy ý nghĩa. Cô giải thích và phân tích từng chi tiết nhỏ trong bài học, giúp học sinh hiểu rõ ý nghĩa của chúng và phát triển thành những bài văn sâu sắc.
Nhờ những bài giảng đó, tôi đã phải lòng “Từ điển thiên đàng” và yêu thêm nhân vật Vũ Nương – một người con gái tốt đẹp. Những bài văn trước đây tôi thấy khó hiểu, bây giờ trở nên thú vị và sâu sắc hơn bao giờ hết. Dù tiết Văn thường được coi là “tiết ru ngủ”, nhưng khi cô giảng dạy, chúng tôi luôn cảm thấy hứng thú và tìm hiểu sâu hơn. Chắc chắn rằng nhờ điều này mà cô luôn được lòng tất cả học sinh.
Khi năm học mới bắt đầu, tôi rất vui khi cô trở thành chủ nhiệm của lớp chúng tôi. Trong vai trò này, cô thể hiện sự nghiêm túc hơn so với thời gian hè. Khi lớp đạt kết quả cao, cô khuyến khích và khen ngợi, còn khi lớp thấp điểm, cô nhắc nhở và động viên để chúng tôi nỗ lực hơn. Vì mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm, tôi hiểu rõ khó khăn và áp lực của cô hơn.
Càng thấu hiểu về điều này, tôi càng quyết tâm giúp lớp đạt thành tích tốt hơn. Mặc dù lúc nào tiết chủ nhiệm luôn là thời gian căng thẳng và hồi hộp đối với mỗi học sinh nhưng với chúng tôi thì khoảnh khắc đó lại là thời điểm chia sẻ những câu chuyện thực tế trong cuộc sống. Tôi yêu thích những câu chuyện đó vì chúng luôn giúp chúng tôi học được điều quý báu riêng của mình.
Tôi từng đoạt giải ba trong kỳ thi học sinh giỏi ở lớp tám và chính vì vậy, cô đã kỳ vọng vào tôi trong kỳ thi năm nay. Tôi đã hứa với bản thân mình sẽ cố gắng hết mình và không để cô phải thất vọng. Tuy nhiên, thất bại đã đến với tôi. Tôi nghĩ cô sẽ chỉ trích, la mắng tôi, nhưng không. Tôi luôn nhớ câu nói của cô: “Dù con không đạt được mục tiêu, đừng buồn. Còn nhiều cơ hội khác cho con để bắt kịp.”
Tuy cô đã khuyến khích, nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy. Tôi tự hỏi liệu mình đã cố gắng hết sức chưa? Tuy vậy, cô vẫn không la rầy, không trách móc, mà thay vào đó, cô động viên và an ủi tôi. Điều đó sẽ luôn là nguồn động viên cho tôi tiếp tục nỗ lực và phấn đấu trong học tập.
Trong lớp của chúng tôi, có một bạn với hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng lại rất giỏi. Một ngày nọ, khi chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn ấy, có người trong lớp nói: “Tại sao chúng ta lại tổ chức sinh nhật cho bạn ấy mà không tổ chức cho chúng ta?” Lời này khiến cô không thể kiềm được nước mắt và cô nói: “Bạn kia đang trải qua giai đoạn khó khăn, có lẽ đã nhiều năm qua bạn ấy chưa từng có cơ hội đón một ngày sinh nhật thật sự. Dù chỉ là một buổi nhỏ thôi, nhưng nó cũng có thể mang đến niềm vui cho bạn…”
Cô đã dừng lại, giọng cô nghẹn ngào. Chúng tôi nhìn vào những giọt nước mắt của cô và trái tim chúng tôi cảm thấy lay động theo. Đoạn ngắn ấy chỉ bằng một lời nói đã làm cho chúng tôi nhận ra ý nghĩa của sự chia sẻ và tình bạn ấm áp. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi tự nhìn lại bản thân mình.
Chúng tôi có môi trường cuộc sống đầy đủ nên tại sao lại không chia sẻ niềm hạnh phúc ấy với người bạn của mình để họ cảm thấy ấm áp hơn? Khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, tôi nhận ra rằng cô không chỉ là một giáo viên tận tụy, mà còn là người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng hiểu họ.
Bài văn của tôi không phải là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không được đầu tư hoàn chỉnh. Nhưng nó là sản phẩm của tấm lòng yêu thương và tôn trọng đối với cô từ đáy lòng tôi. Tôi không đặt tên cô giáo ra vì tôi tin rằng các bạn đọc cũng có thầy cô giáo dạy văn đáng quý và tôi nghĩ rằng cô cũng không muốn sự chú ý.
Chỉ trong vòng sáu tháng, chưa đầy một năm, cô đã để lại trong tôi những dấu ấn không thể nào quên. Cô giống như nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu trường học là ngôi nhà thứ hai, thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, em xin bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với những gì cô đã làm và em hứa sẽ cố gắng để thành công và “gặt nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.
Truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 cung cấp cho các bạn học sinh một khía cạnh về tấm lòng cao cả, bao dung của thầy cô và những mảng ký ức không bao giờ quên của tác giả về thời thanh xuân cắp sách đến trường.
Truyện số 8: Có một người thầy dạy tôi như thế
Trò yêu thầy vì những bài học đầy ý nghĩa mà thầy đã truyền đạt trong mỗi buổi học. Qua các tác phẩm văn học và những bài thơ, thầy đã giúp cho trò hiểu sâu hơn về cuộc sống, con người và cả bản thân mình, từ đó họ biết cách sống một cuộc đời đẹp đẽ hơn.
Giọng điệu ấm áp và sự truyền cảm trong cách thầy giảng bài đã biến mỗi giờ học văn trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Tất cả học sinh đều bị cuốn hút, nhưng không chỉ bởi kiến thức mà thầy truyền đạt, mà còn bởi cách thầy làm cho họ phải say mê hơn.
Trò yêu thầy cũng bởi tính cách đặc biệt của thầy. “Thầy thích khoe mình” – điều này có lẽ ai cũng sẽ nhớ. Thật vậy, thầy thường tỏ ra tự hào về những học trò cũ xinh đẹp và xuất sắc. Ban đầu, các học sinh có thể cảm thấy thầy quá kiêu ngạo. Nhưng sau đó, họ nhận ra rằng, trong những lời khoe đó ẩn chứa niềm vui và niềm tự hào của thầy về những thành tựu mà thầy đã giúp họ đạt được. Họ hiểu rằng, thầy muốn những lời nói đó sẽ trở thành nguồn động viên, thúc đẩy học sinh cố gắng hơn.
Trò yêu thầy còn bởi vẻ ngoài đầy chất nghệ sĩ của thầy. Các lớp học trước đều khen thầy rất duyên dáng, và trò cũng chẳng khác gì. Lần đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, đội một chiếc mũ nồi, thầy trông thật ấn tượng và nghệ sĩ. Đôi kính thời thượng mà thầy thường đeo cũng khiến trò thích thú. Các học sinh trong lớp thường thấy thầy ngồi đọc sách với ánh mắt đầy sâu lắng và tinh tế. Hình ảnh này của thầy sẽ mãi mãi đi cùng trong ký ức của trò.
“Có một người thầy dạy tôi như thế ” là một mẫu truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 nói về công ơn chỉ dạy những điều hay, lẽ phải và định hướng những điều tốt lành cho “đàn con” của mình
Truyện số 9: Nhớ thầy
Những buổi chiều mưa trong mùa hạ đưa theo mùi đất ẩm mốc nồng nàn mà không thể làm dịu đi cái nắng gay gắt của mùa hè. Những bông bằng lăng tím trước cửa bị ướt sũng, cành cây trở nên nặng nề và uốn cong đầu xuống.
Những buổi chiều mưa như thế, từ bên trong nhà, tôi nhìn ra ngoài thấy phố vắng vẻ. Những người đi đường đang vội vã tìm nơi trú ẩn hoặc che mình dưới một cái áo mưa tiện lợi mới mua. Trong lòng tôi, những ký ức về một mùa mưa nhiều năm trước trỗi dậy, những ký ức liên quan đến trường học, lớp học và những kỷ niệm về một buổi chiều mưa đột ngột trở về, như một đoạn phim chậm. Đó là một thời kỳ xa xăm và quý báu.
Tôi còn nhớ rằng năm đó, tôi mới bước vào lớp sáu và trường học là một thế giới mới đầy lạ lẫm và thách thức. Thầy giáo dạy Toán của tôi có tên là Thầy Hùng. Không giống như các thầy giáo khác, Thầy Hùng không cao lớn và uy nghiêm, mà thầy có dáng vẻ khiêm tốn, lưng vòm, đầu hơi hói và đôi mắt sáng lấp lánh với ánh nhìn ấm áp và trìu mến.
Thỉnh thoảng, tôi có thể thấy một chút nỗi buồn ẩn sau đôi mắt ấy, nằm sâu bên trong, chỉ hiện lên trong những khoảnh khắc thầy nhìn xa xăm vào khoảng không. Giọng điệu của thầy lúc nào cũng trầm ấm và truyền cảm, khiến cho bất kỳ ai nghe thầy giảng cũng nghĩ rằng đang ở trong một buổi học về Văn.
Thầy dễ thương và giản dị, luôn mặc chiếc quần đen kèm áo nâu đã sờn nhưng vẫn luôn gọn gàng và sạch sẽ. Dù nét chữ của thầy không đẹp, thậm chí có đứa trò chê rằng nét chữ của thầy trông tròn và cụt như quả trứng gà, nhưng chữ viết của thầy luôn thẳng hàng, ngay ngắn và đều đặn. Nhìn vào nét chữ đó, có thể cảm nhận được phẩm chất của con người thầy. Học sinh đều kính trọng thầy không chỉ vì tính hiền lành và đáng yêu mà còn vì tính giản dị và chân thành đến mức mộc mạc của thầy.
Thầy thường dùng chiếc xe máy cũ để đến trường, dù đó là một chiếc xe đã lỗi thời. Thỉnh thoảng, tôi thấy thầy đang chạy xe đến trường, thì bỗng nhiên xe chết máy thất thường và thầy phải dắt một quãng đường khá xa để đến tiệm sửa xe máy. Những lúc đó, chúng tôi đến hỏi thầy về tình trạng của chiếc xe và thầy luôn chỉ cười và nói: “Xe của thầy lại dở chứng ấy mà!”
Nghe nói nhà thầy ở rất xa tận ở ngoại ô thị trấn và vợ của thầy bán trái cây ở chợ huyện. Vì vậy, chúng tôi thỉnh thoảng có thể thấy thầy trên chiếc xe máy cà tàng đó, chở từng thùng trái cây để giao hàng cho vợ thầy. Có những đứa trò chào thầy, có đứa hét to để gọi thầy và thầy luôn cười hoặc vẫy tay chào trả lời.
Năm đó, vào những ngày gần đến kỳ thi cuối học kì, trời có mưa to và lũ lớn. Ba mẹ khuyên tôi nên ở nhà vì thời tiết xấu, nhưng tôi vẫn giữ vững quyết định của mình, đòi đi học. Cả lớp học của chúng tôi đã nghỉ học hơn một nửa, chỉ còn vài giáo viên đến lớp. Tôi vẫn rất mong thầy Hùng sẽ đến dạy, nhưng thật bất ngờ, thầy Hùng không xuất hiện.
Lúc đó, lớp phó chạy đến và bảo: “Các bạn ơi, thầy Hùng bị ốm nên không thể đến lớp được. Thầy ấy vào viện hôm qua, lý do là vì bị đột quỵ và đã mất.” Tai tôi cứ như đang nghe tiếng sét đánh, tôi la lên rằng tôi không tin là thầy đã ra đi, không tin rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại thầy nữa!
Chân tôi trở nên nặng nề và xung quanh, tiếng khóc của các bạn trong lớp tràn ngập không gian như hàng nghìn con ong vo ve trong đầu tôi.
Xem thêm: 10+ sách bất động sản hay, ai kinh doanh bất động sản cũng nên đọc!
Truyện số 10: Ân tình lắng đọng
Có người thường nói rằng mùa thu là thời điểm của sự khởi đầucho các bạn trẻ viết tiếp những ước mơ trên hành trình thanh xuân của mình. Mặc dù có nhiều lý do để mong chờ mùa thu, nhưng đối với tôi thì mùa hè mới là thời điểm để lại ấn tượng nhất trong tôi.
Tôi yêu cái nhiệt đới của mùa hè, tiếng ve kêu râm ran và sự tươi mát của nó. Tôi yêu mùa hè khi nhìn thấy những cánh hoa phượng nở rực rỡ trên sân trường và thời gian tươi đẹp bên bạn bè. Nhưng hơn hết, mùa hè khiến tôi nhớ về một người đặc biệt – thầy.
Thầy tôi, người đã vượt qua tuổi 50, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng và trẻ trung. Giống như các giáo viên khác, thầy luôn mặc những trang phục giản dị với chiếc áo sơ mi màu xanh kết hợp với quần đen, mà tôi nghĩ rằng đã bên thầy suốt nhiều năm trên bục giảng. Tóc bạc của thầy trở nên cuốn hút và tôi nhớ cô bạn nào đó đã từng nói với thầy rằng tóc của thầy giống với màu bụi phấn.
Thậm chí, chỉ cần như vậy thôi, thầy cũng đã mỉm cười thật ấm áp và nụ cười ấy là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy. Nhưng điều làm tôi ấn tượng mãi không quên chính là đôi mắt của thầy. Đôi mắt ấy sáng lấp lánh, nó không chỉ thể hiện những gì thầy đã trải qua trong cuộc đời, mà còn chứa đựng tình yêu và sự quan tâm đối với học sinh. Đó là cái nhìn ấm áp và luôn truyền cảm giác tin tưởng cho chúng tôi.
Khi tôi bước chân vào lớp 1 lần đầu tiên, mọi thứ đều còn mới mẻ và xa lạ đối với một đứa trẻ như tôi. Ngày trước, tôi còn đang chơi với chiếc ô tô điều khiển từ xa trong sân nhà, và bây giờ, tôi phải rời xa vòng tay ấm áp của mẹ để bước vào thế giới lớn hơn để học cách trưởng thành. Tôi còn nhớ rõ cảm giác đó khi phải rời xa mẹ để bước vào lớp học.
Nhưng tôi không muốn. Tôi đã hét lên, yêu cầu mẹ đưa tôi về nhà. Tôi lúc đó tự tin rằng nếu tiếp tục giữ trạng thái này, mẹ sẽ đồng ý đưa tôi về. Tôi tiếp tục hét lên “Con muốn về”, vùng vằng ngồi xuống đất để làm mẹ khó xử. Đúng lúc đó, một người đàn ông trên 50 tuổi bước đến và ngồi xuống bên cạnh tôi, ôn tồn nói:
“Em là học sinh mới đúng không? Hãy đứng dậy và vào lớp với thầy trong 5 phút thôi. Sau đó, nếu em không thích thì em có thể về với mẹ. Được không?” Tôi nhìn chằm chằm một lúc rồi lại ngước lên nhìn mẹ. Mẹ mỉm cười đồng ý.
Thầy giúp tôi đứng dậy và dẫn vào lớp học. Khi bước vào, thầy đưa cho tôi một quyển sách màu vàng tươi sáng, đó là quyển sách tiếng việt. Tôi lật từng trang sách và như thể bước vào một thế giới mới, nơi có sự phong phú của các câu chuyện cổ tích. Thầy nói rằng sau này tôi sẽ được học thêm nhiều điều thú vị, hiểu rõ hơn về vẻ đẹp của thế giới xung quanh và khám phá những điều kỳ diệu của cuộc sống. Rồi thầy nhìn ra xa và nói nhẹ:
“Em có thấy những con chim kia không? Những con chim đó cũng bắt đầu từ những quả trứng, được chim mẹ ấp ủ và chăm sóc cẩn thận, để sau đó có thể bay lên cao và xa. Em cũng vậy, chỉ khi em dám bước ra khỏi vòng tay của mẹ và khám phá thế giới thì em mới có thể đạt được những điều lớn lao như những con chim kia. Có lẽ em chưa hiểu hết, nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả, em ạ.”
Năm phút ngắn ngủi đã trôi qua. Thầy hỏi: “Vậy giờ em còn muốn về nhà với mẹ không?” Lúc đó tôi không trả lời, chỉ cúi đầu gượng gạo như thể tôi đã làm điều gì đó có lỗi với mẹ. Thầy mỉm cười, mẹ cũng thế, họ có lẽ đã hiểu rằng tôi muốn ở lại đây, ở lại trong lớp học này để được thầy dạy cho tôi biết bao điều kỳ diệu, những điều mà ngôi nhà nhỏ bé của tôi không bao giờ có thể mang lại.
Đó là buổi đầu tiên đến lớp mà tôi không bao giờ quên hoặc chính xác hơn, tôi không bao giờ quên được ngày đó, ngày mà Thượng Đế đã mang đến cho tôi một người thầy, người cha đã dìu dắt tôi trong những bước đi đầu tiên vào cuộc sống.
Thời gian trôi qua như tôi đã hy vọng, thầy dạy tôi nhiều điều mới lạ. Tôi không thể quên những buổi sinh hoạt mà thầy hát cho cả lớp nghe, giọng thầy đầy yêu thương. Khi thầy đứng lên giải quyết xung đột giữa học sinh, thái độ của thầy thay đổi hoàn toàn, trở nên nghiêm túc và quyết đoán, giúp chúng tôi học được cách giải quyết mâu thuẫn trong cuộc sống.
Nhưng với tôi, thầy đẹp nhất khi dạy bài, hình ảnh của thầy như người chèo đò cẩn thận, đưa chúng tôi vào con thuyền tri thức. Ôi, vẻ ngoại hình cao ráo của thầy, một tay cầm quyển sách, một tay cầm bút, viết từng chữ trên bảng một mạch. Đó là hình ảnh đơn giản và thiêng liêng đến mức tôi không thể nào quên được. Những ngày tháng đẹp đẽ đó trôi qua trong đôi mắt trong veo của một đứa học trò nhỏ.
Nhưng tôi chỉ được học cùng thầy đến hết lớp 3. Sau đó, vì lý do gia đình mà chúng tôi phải chuyển đến một huyện nhỏ ở Hà Nội. Tôi buồn và nhớ thầy rất nhiều, nhớ những giờ giảng của thầy, ánh mắt và lời khen khi tôi đạt thành tích cao. Hiện tại, tôi đang là một sinh viên năm nhất của trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Tôi đã lớn và trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây.
Và hôm nay, tôi muốn quay trở lại thăm ngôi trường cũ, quay trở về nơi tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên. Tôi trở về Thái Bình và quay về ngôi trường cũ. Niềm vui sướng của người trò hứng khởi trở về chưa được bao lâu đã phải nghe tin shock… thầy đã ra đi. Thầy đã mất được một tháng vì căn bệnh ung thư. Trời đất như xáo trộn, tôi khuỵu xuống. và chỉ biết rằng lúc đó nước mắt của tôi từ từ lăn trên gò má và bản thân vô cùng ân hận.
Tôi hận chính bản thân mình, tại sao suốt bao nhiêu năm tôi không quay lại thăm thầy, viết cho thầy một lá thư và giờ đây, tất cả đã quá muộn, những kỷ niệm đẹp về thầy trò đã trôi vào quá khứ, thầy đã trở về với cát bụi. Tôi đã quay trở lại, ngôi trường cũ vẫn đứng đó, lớp học vẫn yên ắng, bàn ghế vẫn nguyên vẹn, nhưng thầy ở đâu rồi? Cơn gió bất chợt thổi qua, tôi lại nhớ lời thầy nói:
“Mỗi khi em cảm thấy buồn, hãy gửi lòng mình vào gió. Và gió sẽ mang đi những tâm sự của em.”
Tôi đứng lên, nhìn thấy cơn gió làm xào xạc lá rơi khắp sân trường, làm tôi cảm thấy như thầy vẫn ở đây. Gió ơi, đừng dừng lại ở đây, hãy bay xa và nếu gió gặp thầy ở phương xa, hãy đưa lời cảm ơn và lời nhớ của tôi: “Thầy ơi, con nhớ thầy nhiều lắm.”
Truyện số 11: Ông giáo và tách cafe
Muốn mời nhóm học trò cũ của mình vào bếp, ông giáo đã chuẩn bị nhiều loại cốc cà phê khác nhau từ cốc sứ, nhựa, thuỷ tinh đến pha lê. Mỗi chiếc cốc có vẻ độc đáo và đẹp mắt vài cái thậm chí khá đắt tiền. Sau khi mọi người đã lấy cốc cà phê của họ, ông giáo bắt đầu một cuộc trò chuyện ý nghĩa.
Ông giáo nói: “Có lẽ các bạn đã chú ý, những chiếc cốc trông đẹp và đắt tiền thường được lựa chọn trước, trong khi những chiếc cốc đơn giản và rẻ tiền thường được để lại. Điều này đơn giản và dễ hiểu, bởi chúng ta thường mong muốn điều tốt đẹp nhất cho bản thân.
Tuy nhiên, đây cũng là nguyên nhân gây ra nhiều căng thẳng và vấn đề trong cuộc sống của chúng ta. Một điều quan trọng cần phải nhớ là cái cốc không quyết định chất lượng của cà phê bên trong. Trong một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt tiền hơn và trong một số trường hợp khác, nó có thể che giấu cái mà nó đang chứa.
Những gì chúng ta thực sự quan tâm đến là cà phê, chứ không phải cái cốc. Tuy nhiên, chúng ta thường quá tập trung vào việc lựa chọn cái cốc tốt nhất. Sau khi đã lựa chọn, chúng ta mới để ý đến những chiếc cốc khác.
Cuộc sống của chúng ta cũng giống như cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội chỉ là những cái cốc. Chúng chẳng qua chỉ bọc lấy cuộc sống của chúng ta. Loại cốc mà chúng ta sở hữu không thay đổi cuộc đời của chúng ta nếu chúng ta không biết thưởng thức những thứ mà ông trời đã ban tặng cho chúng ta.
Đôi khi, chúng ta chỉ quan tâm đến cái cốc mà quên thưởng thức những điều tốt đẹp mà cuộc sống đã mang lại. Người hạnh phúc nhất không phải là người sở hữu những thứ tốt nhất, mà là người biết biến những gì mình đang có thành những điều tốt nhất.”
Truyện số 12: Biết ơn thầy cô
“Không thầy đố mày làm nên” là một triết lý truyền thống của người Việt đã tồn tại từ hàng thế kỷ. Nó thể hiện sự tôn trọng và biết ơn đối với giáo viên trong việc hướng dẫn và hình thành con người. Giáo viên đóng một vai trò quan trọng trong hành trình học tập của mỗi học trò và nhắc nhở chúng ta luôn biết ơn công lao của họ.
Mỗi thành công và thành tựu của chúng ta đều dựa trên nền tảng kiến thức và hướng dẫn của thầy cô. Ngay cả những người lính tham gia vào cuộc chiến đấu sinh tử chống lại kẻ thù ngoại xâm cũng mang theo lời dạy của thầy cô.
Một ví dụ rõ ràng là nhật kí của anh Nguyễn Văn Thạc trong cuốn “Mãi mãi tuổi hai mươi,” khi anh ta ghi lại lời dạy của thầy Lưu: “Lòng tin vào con người cũng là một nét đẹp của lòng nhân đạo.” Khi anh đã hiểu rằng giá trị này có thể làm nên bản sắc của cuộc sống và anh sẽ quyết tâm phải sống cao thượng hơn.
Giáo viên là những người hướng dẫn, nuôi dưỡng và truyền đạt tri thức và kinh nghiệm sống cho chúng ta. Họ không chỉ giúp ta tiếp thu kiến thức mà còn giúp chúng ta phát triển đạo đức. Từ khi còn nhỏ, họ dạy chúng ta từng bước tiến bộ từ việc học chữ cái đến hiểu biết về khoa học và đạo đức. Công lao của họ không thể đo bằng và chúng ta phải biết ơn.
Lòng biết ơn không chỉ là lời nói, mà còn phải thể hiện qua hành động. Để biểu đạt lòng biết ơn đối với thầy cô, chúng ta cần phải học hành tốt và đạt được thành tích cao. Điều này là cách tốt nhất để tôn vinh công lao của họ. Trong xã hội hiện đại, đạo đức và giá trị xã hội cần phải được quan tâm và thực hiện. Cần phải khắc phục tình trạng học sinh vô lễ, vô ơn và xây dựng một môi trường tôn trọng thầy cô.
Nhớ đến công lao của thầy cô không chỉ là nhiệm vụ mà còn là một trách nhiệm của chúng ta. Điều này đảm bảo rằng giáo dục luôn đóng vai trò quan trọng trong xã hội và giúp xây dựng những thế hệ có tri thức và đạo đức. Chúng ta không bao giờ nên quên đạo thầy trò và nên luôn biểu đạt lòng biết ơn đối với công lao của thầy cô giáo.
Xem thêm: Cách Bảo Quản Sách Như Mới Không Sợ Ố Vàng Hay Cong, Mọt
Truyện ngắn 100 chữ về thầy cô 20/11 hài hước nhất
Sau khi đã đọc những câu truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 đầy xúc động thì tiếp theo đây, truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn sẽ “đổi gió” cho bạn bằng 4 mẫu truyện vô cùng hài hước và dí dỏm. Mời bạn tiếp tục theo dõi ngay sau đây
Truyện số 1: Thời Facebook
Hai cô trò đang trò chuyện với nhau.
Cô: “Em đã làm bài tập chưa, Tí?”
Tí: “Dạ, em đã hoàn tất và đăng lên Facebook, em cũng đã tag Cô vào. Cô xem và nhớ like cũng như để lại nhận xét cho em nhé.”
Cô: “Rất tốt, Tí. Thầy cũng vừa đăng bảng điểm của em lên Facebook và đã tag mẹ em. Em nhớ nhắn mẹ xem xong để lại like và nhận xét cho cô nhé.”
Truyện số 2: Bài văn tủ
Một hôm, cô giáo yêu cầu học sinh của mình phải tả về con vật mà em yêu thích nhất. Cu Bin (7 tuổi) bắt đầu tả về 1 con rận và vô cùng chi tiết. Điều này đã làm cho cô giáo không ưng ý với bài văn đó và đã yêu cầu cậu bạn này phải làm lại một bài khác là hãy tả về chú chó.
Cu Bin đồng ý. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể thoát khỏi ý tưởng về con rận, bài văn mới của cậu có nội dung như sau:” Nhà em có nuôi 1 chú chó, chú ấy có lông và nếu đã có nhiều lông thì chắc chắn sẽ phải có rận. Và sau đây, em xin tả về con rận…”
Đến khi cô giáo đọc được thì lại vô cùng bực mình và bắt Cu Bin tả một con vật khác, đó là con cá.
Cậu ấy cũng vẫn tiếp tục đồng ý với yêu cầu của cô giáo. Bài văn mới của Cu Bin về con cá là: “Nhà em có một con cá, nó sống dưới nước nên có nhiều vảy. Nhưng em nghĩ, nếu con cá sống trên cạn, chắc chắn sẽ có nhiều lông. Và đã có nhiều lông, thì có lẽ sẽ có rận. Vì vậy, sau đây em xin tả con rận…”
Truyện số 3: Thầy giáo pro
Thầy giáo bước vào lớp, quần áo lộn xộn và khuôn mặt cau mày khó chịu. Cả lớp lo sợ khi thấy thầy như vậy. Khi bước vào lớp, thầy rút chiếc dép phải và ném bay vèo xuống góc trái cuối lớp.
Cả lớp hốt hoảng. Thầy tiếp tục rút chiếc dép trái và ném bay vèo xuống góc phải của lớp. Đến lúc này, ai nấy đều sợ run lên.
Thầy tiến lại gần bảng và hỏi: “Vậy thì sao? Các cô, cậu có sợ không hả?”
Cả lớp đồng thanh đáp ngay: “Vâng thưa thầy, rất sợ ạ!”
Thầy giáo lại nói tiếp: “Nhưng nỗi sợ như thế vẫn chưa đủ bằng cuộc Đại chiến Thế Giới lần thứ hai. Bây giờ, các em lấy bút và vở ra, chúng ta sẽ học bài mới về Đại chiến Thế Giới lần thứ hai”
Xem thêm: Top 22 Những Cuốn Sách Hay Về Kinh Doanh Mà Bạn Không Thể Bỏ Qua
Truyện số 4: Biết vẽ thế nào?
Với mong muốn hiểu học trò hơn. Cô giáo đã yêu cầu tất cả các em hãy vẽ về ước mơ của mình trong tương lai. Khi cô bắt đầu xem các bức tranh, có em vẽ máy bay tỏ ý muốn trở thành phi công. Một em khác vẽ một chiếc ống nghe thì lại muốn làm bác sĩ. Tuy nhiên, có một bạn nữ lại để tờ giấy trắng nguyên, khiến cho cô giáo tò mò.
Cô giáo hỏi: “Vậy lớn lên em không muốn làm gì sao?”
Em bé đáp lại: “Lớn lên, em sẽ lấy chồng thôi, nhưng chẳng biết nó trông như thế nào?
truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn đã chia sẻ đến cho quý độc giả về những mẫu truyện ngắn hay cho báo tường 20/11 thông qua bài viết này. Hy vọng rằng bạn đọc đã có thêm một số tư liệu hữu ích để sử dụng làm báo tường truyện ngắn 20-11 cho năm nay. Đừng quên truy cập thường xuyên vào trang truongptdtntthptdienbiendong.edu.vn để tìm kiếm và đọc thêm nhiều chủ đề hấp dẫn khác như mua nhà đất, cho thuê phòng trọ, phong thủy,…
Xem thêm: