1. Bài tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ hay nhất:
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới ngày nào tôi còn lúng túng bước vào cổng trường trung học cơ sở, nhưng chỉ vài tháng nữa tôi sẽ phải rời xa nơi này. Tôi ngồi lơ đãng trong lớp học, chìm sâu vào giấc ngủ không hay biết. Trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình đã trưởng thành, trở về ngôi trường cũ sau 20 năm xa cách.
Lần này, tôi tự lái xe máy để trở về thăm trường. Những quán bán đồ ăn vặt vẫn còn, chỉ có nhiều hàng hơn và đa dạng hơn. Cổng trường và tường rào trông đã cũ hơn do thời gian trôi qua. Hàng cây phượng vĩ dọc cổng và tường rào cao hơn rất nhiều, phần sơn trắng dưới gốc được quét sạch sẽ từng năm. Tán lá vẫn xanh mướt, hoa vẫn nở rực rỡ dưới ánh nắng mùa hạ. Vượt qua cổng sắt xanh quen thuộc, tôi bước vào sân trường. Xung quanh là những gương mặt lạ lẫm của các bạn học sinh và thầy cô mới. Mọi người đều tràn đầy năng lượng, vui vẻ trước kỳ nghỉ hè. Gần cổng, bác bảo vệ lại tiến lại gần và hỏi tôi đi vào trường làm gì. Biết tôi là học sinh cũ trở về thăm trường, bác dẫn tôi vào dãy lớp học và giới thiệu về trường. Quả thật, dãy nhà hai tầng xưa ở góc ngoài cùng đã được xây mới, với các phòng thực hành, thư viện và căn tin. Nhà xe phía sau cũng được mở rộng, có mái che và nền xi măng, không còn là nền đất như trước đây. Đặc biệt, trường đã mở rộng ra phía sau, từ bãi cỏ lau trước đây đã trở thành sân bóng đá, đường chạy bộ để học sinh rèn luyện, học thể dục và tổ chức hội thao. Các tòa nhà cũ đều đã được sửa chữa và xây cao hơn. Nhìn những lớp học trang trọng với bàn ghế, thiết bị hiện đại, lòng tôi xao xuyến khó diễn tả. Cả vui mừng vì trường ngày càng phát triển, cũng như buồn vì cảnh tượng không còn như ngày xưa khi tôi còn đi học. Bỗng trước mặt, tôi thấy một hình bóng quen thuộc. “Cô Hà” – tôi không kìm được mà gọi cô. Cô giáo quay lại, dù giờ cô đã già, nhưng ánh mắt dịu dàng, nụ cười thân thiết ấy, tôi không thể quên được. Đó là cô giáo chủ nhiệm suốt 4 năm cấp 2 của tôi. Nhìn cô, tôi xúc động đến rơi nước mắt. Cô tiến lại gần, vuốt ve tóc tôi, dẫn tôi vào lớp học cũ, chỉ cho tôi thấy những kỉ niệm xưa của chúng tôi còn lưu giữ lại trong căn phòng học này.
Bỗng dưng, tôi nghe thấy tiếng kêu xì xào xung quanh tôi. Lúc tỉnh dậy, tôi nhìn thấy trước mặt mình là cô Hà, người giáo viên vẫn trẻ trung với mái tóc nâu. Xung quanh tôi là những gương mặt quen thuộc của các bạn học sinh khác, và trước mắt tôi là cuốn sách giáo khoa đang mở dở. Thì ra, đã đến giờ vào học rồi. Tôi cảm thấy ngại ngùng và lau nước mắt trước sự bất ngờ của tình huống này, nhưng cũng không khỏi cảm thấy vui mừng được gặp lại các bạn và bắt đầu một tiết học mới.
Trong khi đọc sách, tôi không thể không tự nhủ thầm rằng, sau này khi trưởng thành, tôi sẽ thường xuyên trở về thăm trường. Những kỷ niệm vui vẻ và những người bạn thân thiết tại trường sẽ mãi mãi ở trong tâm trí tôi. Tôi muốn trải qua những kỷ niệm đáng nhớ và chia sẻ niềm vui cùng các bạn học sinh khác, giống như những ngày tháng xa xưa khi chúng tôi cùng học chung tại trường.
2. Bài tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ chọn lọc:
Trong suốt quãng thời gian đi học, trường học đã trở thành một ngôi nhà thân thương thứ hai đối với tất cả chúng ta. Đó là nơi chúng ta mang theo những cuốn sách, bước chân trên con đường đến trường, và tìm thấy những người bạn đồng hành. Tình cảm này gắn bó chặt chẽ với mái trường, và khi phải xa nó sau một khoảng thời gian dài, chắc chắn trong tiềm thức của chúng ta vẫn còn đọng lại một cảm xúc thật sự đặc biệt. Nhiều lần, tôi tự đặt câu hỏi trong lòng: “Sau 20 năm, khi trở lại thăm trường, liệu khung cảnh sẽ có gì khác biệt?”
Và rồi, một ngày nọ, khi tôi đang ngồi trước cửa sổ của phòng làm việc, lòng tôi tràn đầy những suy nghĩ và tưởng tượng về khung cảnh và cảm xúc mà tôi sẽ trải nghiệm khi trở về thăm trường cũ sau 20 năm.
Cuối cùng, cơ hội đã đến và tôi được quay trở lại ngôi trường cấp hai của mình sau hơn 20 năm xa cách. Khung cảnh của trường không thay đổi nhiều so với ngày xưa. Vẫn là một ngôi trường rộng lớn với ba dãy nhà, mỗi dãy cao ba tầng. Hai dãy nhà đối diện nhau, một dành cho học sinh và một dành cho giáo viên. Cảm giác khi bước vào sân trường vẫn còn nguyên vẹn như trước, không gian rộng lớn và bóng cây che mát trong những ngày hè nóng bức. Nhưng vào ngày tôi trở về, học sinh đã nghỉ hè, nên sân trường trống vắng hơn bao giờ hết. Tôi đi trên sân trường, từng bước chân trầm lắng, cảm nhận ánh nắng và bóng cây, và trong lòng tôi trào lên những cảm xúc đầy hồi hộp và xao lạc. Tôi cũng không quên thăm lại từng gian phòng học. Lớp học vẫn còn đó, nhưng đã được sửa chữa và cải tạo để trở nên khang trang và sạch sẽ hơn.
Trong lúc tôi đang mải mê đi dọc theo lối hàng lang phòng học sinh, trái tim tôi bỗng như bị đập mạnh khi tôi gặp lại một bóng dáng quen thuộc. Đó chính là cô Lan – người đã từng là cô giáo chủ nhiệm của tôi vào thời gian cuối cấp hai. Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi mắt biết cười và gương mặt hiền hậu. Chỉ có mái tóc của cô đã bạc đi và khuôn mặt cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn. Khi cô nhìn thấy tôi, nụ cười trìu mến trên môi cô đã mang đến cho tôi một cảm giác ấm áp và đong đầy tình yêu thương, một nụ cười mà trong suốt 20 năm qua tôi không được hưởng thụ.
Đang chìm trong tưởng tượng và cảm nhận, bỗng dưng tiếng gọi từ chị đồng nghiệp đánh thức tôi. Tôi nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, trong lòng tôi, tôi đã quyết định biến giấc mơ đó thành hiện thực. Tôi sẽ quay trở lại trường cũ, để gặp lại những người thầy cô và những người bạn thân thương của mình.
3. Bài tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ ý nghĩa nhất:
Kể từ khi nhận bằng tốt nghiệp cấp hai đã trôi qua hơn 20 năm, qua nhiều tháng ngày xa quê hương, lòng thương nhớ vẫn còn đọng lại. Mỗi ngày, tôi ngẩn ngơ nhìn lại quãng thời gian học tập đầy gian khổ và nhớ về sự hướng dẫn của thầy cô, nhưng càng ngày càng tự tin rằng tôi đã trưởng thành từng ngày dưới sự ảnh hưởng của ngôi trường cấp hai xưa.
Một ngày nọ, tôi quyết định quay trở lại ngôi trường cấp hai xưa – nơi từng mở ra ước mơ và trở thành nơi tôi đã trưởng thành. Bước vào con đường quen thuộc, tôi cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua cây bên đường. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng con đường, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa kích thích. Cảm giác đó, không khí đó, cách đây 20 năm, tôi và nhiều bạn khác trong làng đều rất háo hức và mong chờ từng ngày, từng giờ để đến trường gặp lại bạn bè và thầy cô. Mỗi ngày trôi qua, cảm xúc hạnh phúc tràn về và trái tim tôi tự nhiên bị chiếm lấy, không thể ngăn cản. Tiếng tim đập như một nhịp điệu đưa tôi bước vào sân trường – những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường xưa yêu dấu sau bao năm xa cách.
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng ngôi trường đã trải qua nhiều thay đổi. Dù trường có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, hình ảnh lạ lẫm bên ngoài vẫn không thể làm mờ đi cảm giác thân thuộc, ấm áp sâu sắc trong tâm hồn tôi. Tôi vẫn nhớ rõ thời trước, khi trường chỉ có 6, 7 phòng học và khuôn viên khá nhỏ, qua mạch là hết. Nhưng bây giờ, khi quay trở lại, tôi nhìn thấy một trường trông sang trọng và rộng rãi hơn nhiều. Sân trường đã được mở rộng, được trải bê tông sạch sẽ và trồng thêm nhiều cây xanh. Tôi đi dưới hàng cây thẳng tắp, cố gắng hít thật sâu không khí trong lành mát mẻ. Rồi tôi dừng chân ngồi xuống bên gốc cây to, nhớ lại những kỷ niệm xưa, những khoảnh khắc đáng nhớ đã trôi qua trong những ngày học cùng bạn bè và thầy cô.
Buổi liên hoan cuối năm của lớp là một kỷ niệm đáng nhớ. Chúng tôi cùng nhau sử dụng nghề thủ công độc đáo, ngồi lại viết những lời tâm sự, lời chúc, thể hiện tình cảm của bạn bè và thầy trò trên những tờ giấy nhỏ. Mỗi người có cách viết, cảm xúc và suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều đến từ trái tim trong sáng của tuổi trẻ, biết cảm nhận và yêu thương. Có người viết một câu “Em yêu cô” gần trăm lần như viết bài phạt để tặng cô.
Khi ngồi dưới gốc cây, tôi nhớ lại những kỷ niệm vui buồn bên nhau. Nhớ rõ từng khoảnh khắc, thời học sinh trôi qua nhanh chóng. Tôi vẫn còn nhớ những lúc vui, những lúc buồn như vừa xảy ra hôm qua, nhưng khi nhìn lại, thấy mình đã đi một quãng đường quá dài. Không biết bạn bè ngày xưa còn nhớ về nhau, còn nhớ về trường này không. Ngồi đây, tôi suy nghĩ và quên cả thời gian.